Chương 128:
Ngày thường anh ta toàn là quấy rối trêu trọc cô.
Cô từng gặp qua rất nhiều thiếu gia quyền quý thành thạo với phụ nữ, bọn họ sẽ không dành quá nhiều thời gian và sức lực cho một người phụ nữ, nhiều nhất là trêu đùa một thời gian, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề chính luôn.
Chính bởi vì lần đó “Tư Gia Thành” hoàn toàn không làm gì cô, thế nên cô mới cảm thấy “Tư Gia Thành” không có ý xấu với mình.
Nhưng sau đó anh một lần rồi lại một lần cợt nhả cô, quấy nhiễu làm phiền cô.
“Tôi cũng thế chứ, tôi cũng bị chửi nhiều lắm này không phải sao?” Tư Mộ Hàn nghiêng đầu, gương mặt như không có chuyện gì, lộ ra biểu cảm vô tội.
Thật là không biết xấu hổ.
Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt lườm anh ta: “Anh tưởng tôi không xem bình luận của đám người kia sao! Bọn họ làm gì mắng anh, đều là khen tỉ lệ cơ thể anh, cởi ra nhất định rất đẹp!”
Thật không hiểu nổi thành phần cư dân mạng đó, sao có thể bất công như vậy, muốn chửi thì chửi cả hai người được không!
Tư Mộ Hàn nhíu mắt, thần sắc có hơi là lạ, lát sau lại nói với ngữ khí rất tự nhiên: “Con gái các cô đến cái này cũng nhìn ra? Nhưng mà nếu cô muốn nhìn tôi có thể cởi ra cho cô nhìn.”
“……Tôi không thèm, anh đừng có mà đổi chủ đề!” Nguyễn Tri Hạ nhận ra “Tư Gia Thành” đang hoàn toàn đổi chủ đề.
“Tư Gia Thành” như không nghe thấy lời cô nói, bước mấy bước đã ra khỏi phòng ăn, giọng điệu uể oải: “Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ đây.”
Nguyễn Tri Hạ có hơi nhụt chí.
Buồn bực mà thở ra một hơi, cầm điện thoại nhắn tin cho Tư Mộ Hàn: Em để cơm trên phòng cho anh rồi.
Qua 10 giây, đầu bên kia trả lời lại một chữ “Ừm”.
Tâm trạng nặng nề, cô cũng không ăn nhiều, gắp gắp vài cái, cảm thấy Tư Mộ Hàn đã ăn xong rồi, liền đi lên lầu.
Gõ cửa tiến vào, Tư Mộ Hàn vẫn như trước kia hướng lưng về phía cô.
Chiếc khay đồ ăn trên bàn làm việc đã được ăn hết, cô nhớ lúc trước mình nấu cơm cho Tư Mộ Hàn, anh cũng đều ăn hết sạch sẽ như vậy.
Có lẽ đồ ăn cô làm rất hợp với khẩu vị của anh.
Nguyễn Tri Hạ có hơi vui mừng hỏi anh: “Anh có muốn ăn chút hoa quả không? Hoặc là uống thêm gì đó?”
“Không cần.” Tư Mộ Hàn vẫn khàn khàn như trước, hoàn toàn không giống giọng của người trẻ.
Nguyễn Tri Hạ đứng một bên tay chân lúng túng, lòng thấp thỏm không biết nói gì.
Bỗng nhiên Tư Mộ Hàn cất tiếng hỏi cô: “Em là thiếu phu nhân của nhà họ Tư, giữ cho tốt bổn phận , chúng ta có thể bình yên vô sự, nếu không thì……”
Câu nói này mang theo chút cảm xúc bên trong khiến giọng anh vốn dĩ dã khàn, nghe lại càng thấy u ám hơn, đặc biệt là câu cuối cố ý không nói hết, càng làm cho người ta có cảm giác sởn gai ốc.
Nguyễn Tri Hạ bất giác ôm lấy cánh tay mình, cắn cắn môi giải thích: “Em thề, giữa em và Tư Gia Thành không có cái gì cả.”
Cô cảm thấy Tư Mộ Hàn đã nói ra những lời này, chắc chắn là vì đã đọc được tin tức.
“Không liên quan đến Gia Thành, tôi đương nhiên tin nó.” Giọng Tư Mộ Hàn rất rõ ràng mà trầm thấp hơn.
Vậy ý của câu này là, cô ở bên ngoài có dây dưa không rõ với người đàn ông khác?
Tư Mộ Hàn rất rõ ràng là đang bênh vực! Cô biết sẽ như vậy mà!
Tư Mộ Hàn rất thương “Tư Gia Thành”, thế nên đương nhiên sẽ không tin em họ của mình sẽ có hành động nào vượt quá giới hạn với vợ mình, rồi chĩa mũi nhọn lên người cô.
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Vậy em thì sao? Anh không tin tưởng em?”
Tư Mộ Hàn trầm mặc một lát, nói: “Đến tướng mạo cũng là đang ngụy trang, tôi vì sao phải tin em?”
Nguyễn Tri Hạ: “……” Không cách nào phản bác.