Ngày hôm sau.
Vì tối qua về muộn, ngủ cũng muộn nên tinh thần Nguyễn Tri Hạ không tỉnh táo lắm, ngồi trước bàn ăn vừa bóc trứng gà cho Tư Hạ vừa ngáp.
Cô bóc xong đưa cho Tư Hạ rồi đưa tay lên vỗ vỗ trán lại ngáp một cái thật dài, chảy cả nước mắt.
Lúc này, Tư Mộ Hàn vẫn luôn yên lặng ngồi đối diện cô đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chiều qua em đi tìm Lưu Chiến Hằng làm gì?”
Bây giờ Nguyễn Tri Hạ vừa nghe Tư Mộ Hàn nhắc đến cái tên này liền theo phản xạ có điều kiện trở nên cảnh giác.
Tư Mộ Hàn thấy cô không nói gì, giọng nói có chút nguy hiểm: “Hỏi cũng không được hỏi nữa à?”
Ở cùng anh thời gian dài như vậy, Nguyễn Tri Hạ đối với giọng điệu này của anh đã có chút miễn dịch, cảm thấy giọng điệu này cũng coi như bình thường.
“Vì em nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ở Kim Hải, gọi điện lại cảm thấy phản ứng của anh ấy có chút kỳ lạ nên mới đi tìm. Sau khi em đi rồi…”
Tư Mộ Hàn nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong hơi nhíu mày: “Ý em là, trưa hôm qua em nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ở Kim Hải nhưng khi em gọi cho anh ta lại thấy phản ứng anh ta có hơi khác thường nên em mới đi tìm?”
“Đúng vậy, chiều qua em đến phòng khám chữa bệnh của anh ấy thì anh ấy lại không ở đó.” Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Em liền thuận tiện hỏi trợ lý anh ấy, kết quả cô ấy nói, bữa trưa của Lưu Chiến Hằng là do cô ấy giúp anh ấy đặt bên ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong lại thấy dáng vẻ trầm tư, đăm chiêu suy nghĩ của Tư Mộ Hàn, cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cô bèn nói ra nghi vấn trong lòng mình: “Cho nên em đang nghĩ, có khi nào Lưu Chiến Hằng trưa hôm qua em nhìn thấy ở Kim Hải chỉ là một người giống y như đúc với Lưu Chiến Hằng?”
“Nếu như chỉ đơn thuần là một người giống y như đúc với Lưu Chiến Hằng…” Tư Mộ Hàn nói đến đây đột nhiên dừng lại một chút, sau đó mới bổ sung phần còn lại, nhưng giọng điệu anh lại thấp hơn vế trước một chút.
“Vậy tại sao anh ta không trực tiếp nói rõ ràng với em qua điện thoại?”
Mặt Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ kinh ngạc, đúng vậy, tại sao cô lại không nghĩ đến điểm này chứ!
Trong lòng cô chỉ cảm thấy có chút nghi ngờ nhưng cũng không tỉ mỉ phân tích.
“Cho nên, ‘Lưu Chiến Hằng’ mà em nhìn thấy ở Kim Hải kia, có thể thật sự chỉ là một người giống anh ấy mà thôi. Hơn nữa người đó rất có khả năng là anh em sinh đôi với anh ấy, mà anh ấy lại có ý che giấu chuyện này…”
Tư Mộ Hàn cong môi, trên mặt lộ ra ý cười như có như không: “Có thể nghĩ được như vậy đúng là làm khó em rồi.”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn anh rồi lại tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Nếu như người đó thật sự là anh em sinh đôi của Lưu Chiến Hằng, vậy thì anh ta chắc chắn sẽ đi tìm Lưu Chiến Hằng.
Hôm qua ở Kim Hải, cô nhìn thấy ‘Lưu Chiến Hằng’ kia mặc quần áo đen mà buổi tối khi cô và Tư Mộ Hàn đến nhà Lưu Chiến Hằng, anh ta cũng mặc bộ đồ ở nhà màu đen.
Hơn nữa, trong nhà Lưu Chiến Hằng còn có chút loạn.
Bộ đồ ở nhà màu đen, độ ngăn nắp của đồ đạc trong nhà, tất cả đều chỉ hướng về một điều, đó chính là…
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng điệu thâm trầm nhìn Tư Mộ Hàn: “Tối qua người chúng ta gặp ở nhà Lưu Chiến Hằng không phải Lưu Chiến Hằng!”
Tư Mộ Hàn dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.
Mặc dù anh không nói gì nhưng từ vẻ mặt anh Nguyễn Tri Hạ cũng nhìn ra được, Tư Mộ Hàn từ sớm đã nhìn ra người hôm qua ở nhà Lưu Chiến Hằng không phải Lưu Chiến Hằng thật sự.
“Vì sao không nói cho em?” Nguyễn Tri Hạ bực bội cào cào tóc mình: “Chắc chắn Lưu Chiến Hằng đã xảy ra chuyện rồi, nếu không tại sao tối qua người xuất hiện lại không phải anh ấy chứ?”
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhìn cô độc thoại, không nói câu nào.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại liền thấy Tư Hạ vẻ mặt ngây thơ nhìn cô.
Cô xoa mặt Tư Hạ rồi cười, nhẹ giọng hỏi: “Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi.” Tư Hạ gật đầu, lắc lắc thân mình muốn xuống khỏi ghế.