Chương 794:
Cô ta nhắm mắt, lấy lại một chút cảm xúc, mới lần nữa hỏi: “Bác sĩ Lý, em trai tôi có thể nhớ lại chuyện trước kia không?”
“Vấn đề này của cô cũng không có đáp án chính xác.”
“Ý của anh là, nó có thể nhớ lại chuyện trước kia?” Sắc mặt Tư Cẩm Vân đại biến: “Lúc trước không phải nói sẽ không có sơ hở nào sao?”
“Đó chỉ là cô cho rằng không có sơ hở nào, tôi còn có việc, gặp lại sau, Cô Tư.”
Bác sĩ Lý nói xong liền cúp điện thoại.
“Bác sĩ Lý? Alo? Alo?” Tư Cẩm Vân không tin được một bác sĩ rách như vậy cũng dám cúp điện thoại của mình.
Cô ta giận đến mức quăng điện thoại, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy được, không thể để Tư Mộ Hàn nhớ đến chuyện trước kia.
Chỉ cần không cho anh tiếp xúc với người trước kia, nhất định anh sẽ không nghĩ đến chuyện trước kia.
Ba năm qua, không phải đều như vậy sao?
Tư Cẩm Vân càng nghĩ, càng cảm giác suy nghĩ của mình chính xác.
Nghĩ vậy, Tư Cẩm vân gọi điện thoại nội bộ, gọi tài xế của Tư Mộ Hàn lên.
Tư Cẩm Vân hỏi, “Hai ngày nay, Mộ Hàn đi đâu?”
Tài xế cúi đầu, do dự nói: “Không đi đâu cả.”
Tư Cẩm Vân nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Nó tới công ty truyền thông Thịnh Hải tìm họ Cố kia rồi sao?”
Tài xê vội vàng nói: “…Vâng.”
Lời Tư Cẩm Vân mang theo cảnh cáo liếc anh ta một cái: “Xemchừng một chút.”
…
Vì chuyện lúc trước Tri Hạ bị Tô Miên mang ra ngoài suýt nữa lạc mất, Tư Mộ Hàn liền không tăng ca, vừa lúc tan ca liền rời công ty chuẩn bị về nhà.
Chân trước anh rời khỏi cửa lớn Tư thị, chân sau Tư Cẩm Vân đã chạy đến.
“Mộ Hàn.”
Cô ta nhanh chóng chạy đến, gọi tên Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại, sắc mặt quạnh quẽ nhìn chằm chằm cô ta, “Có việc?”
Tư Cẩm Vân đi lên phía trước, khoác tay Tư Mộ Hàn, dáng vẻ thân mật: “Cùng nhau về nhà.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn kì quái nhìn cô ta một cái, rút tay mình ra, nhanh chân đi lên xe.
Tư Cẩm vân thấy thế, sắc mặt liền không tốt, nhưng không tiện lộ ra, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Tài xế giúp Tư Mộ Hàn mở cửa xe, Tư Mộ Hàn vừa ngồi vào, Tư Cẩm Vân cũng vào theo.
Tư Mộ Hàn khẽ cau mày, nhưng không nói thêm điều gì.
Anh cúi đầu, lấy một tập tài liệu ra xem.
Tư Cẩm vân ở một bên có chút lúng túng.
Lúc này cô ta mới phát hiện, mình và Tư Mộ Hàn ngoại trừ cãi vã vì bất đồng ý kiến, lại không tìm được đề tài tán gẫu nào.
Phát hiện này khiến đáy lòng cô ta càng thêm bất an.
Cô ta suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Mộ Hàn…”
“Em muốn xem tài liệu, đừng quấy rầy em.” Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt đến mức giống như nói chuyện với người xa lạ.