Chương 3:
Vệ sĩ gật đầu.
Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói, “Điều tra lại.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, rất rõ ràng rành Tưh.
Hơn nữa, anh ta chưa từng thấy cô gái ngốc nào có thể chống cự lại bằng một cái bạt tay thật mạnh trong tình huống như vậy.
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh ta trầm ngâm, ném tập tài liệu trên tay lên người vệ sĩ, “Không tra ra được tư liệu khiến tôi hài lòng thì đừng trở về gặp tôi!”
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ nằm dựa vào đầu giường bừng tỉnh giấc, phát hiện trời đã sáng.
Tư Mộ Hàn tối qua không trở về.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cũng có chút lo lắng.
Cảm giác này giống như đang treo đao trên đầu, không chém xuống được, khiến cô thấp thỏm không yên.
……
Nguyễn Tri Hạ rửa mặt rồi đi xuống lầu, có vệ sĩ đi qua dẫn cô đến phòng ăn.
Phòng ăn và nhà bếp cách nhau rất gần, cô vừa bước vào thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang bưng đồ ăn sáng trong nhà bếp ra.
Sau khi nhìn kĩ phát hiện ra người đàn ông đó là “Tư Gia Thành”, cô xoay người định bỏ đi, không ngờ anh ta lại lên tiếng, “Chị dâu, chào buổi sáng.”
Giọng của anh ta dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng đầy vẻ trêu chọc.
Vệ sĩ bên cạnh nghe thấy liền rùng mình, cậu chủ và cô chủ đang chơi trò đóng phim sao?
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy anh ta liền rất phản cảm, thật sự không biết một người em trai như anh ta, ngày nào cũng ở nhà anh mình để làm gì.
“Chào buổi sáng.” Cô đẩy kính, trả lời một cách cứng đờ, sau đó xoay đầu nhìn sang người vệ sĩ sau lưng, “Cậu chủ các người không ở đây sao?”
Vệ sĩ cẩn thận nhìn sang Tư Mộ Hàn đang mang vẻ mặt không chút cảm xúc, căng da đầu trừng to mắt mà trả lời qua loa, “Cậu chủ gần đây sức khỏe không tốt nên đang ở trong bệnh viện.”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ trông ngây ngô, chỉ vì từ nhỏ đã bị Tiêu Giai Kỳ áp chế không cho cô cướp uy phong của anh trai và chị gái, nên mới giấu đi thực lực của mình.
Lời nói dối vụng về của vệ sĩ, dĩ nhiên không lừa được cô.
Nhưng cô vẫn gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Ừ, vậy tôi có thể đi thăm anh ta không?”
“Gần đây không được tiện cho lắm.” Vệ sĩ vẫn tiếp tục một mực nói dối.
Xem ra Tư Mộ Hàn rất không thích cô, đến gặp mặt cô cũng không muốn.
Tư Mộ Hàn để đồ ăn sáng lên bàn, giọng nói lạnh lùng, “Ăn sáng đi.”
Khi Nguyễn Tri Hạ đi xuống, cô phát hiện trong biệt thự không có người làm, vậy đồ ăn này là anh ta làm sao?
“Sao thế, sợ tôi bỏ thuốc à?” Tư Mộ Hàn nghiêng người kề sát vào cô, trong ánh mắt là sự âm u vô tận, nhìn vào liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nguyễn Tri Hạ không kìm được mà lùi về sau nửa bước, “Cảm ơn đồ ăn sáng của anh, nhưng mà tôi không đói.”
Cô nói xong thì vội vàng xoay người muốn bỏ đi.
Cô đi đến phòng khách thì gặp được một người vệ sĩ hôm qua đã đến đón cô, “Có thể phiền anh đưa tôi xuống núi được không? Tôi muốn về nhà họ Nguyễn lấy một ít đồ.”
Hôm qua lúc đến đây, cô chẳng mang theo thứ gì, phải trở về lấy một ít quần áo và đồ đạc, lúc đến cô có để ý thấy, căn biệt thự này nằm ở giữa sườn núi, muốn xuống núi phải đi đường vòng quanh núi, rất xa.
Vệ sĩ không trả lời cô ngay mà nhìn ra phía sau lưng cô.
Cô xoay đầu lại thì nhìn thấy “Tư Gia Thành” không biết từ lúc nào đã đi theo cô ra đây.
Hai tay anh ta để vào trong túi quần tây, sải bước không nhanh không chậm đi tới, “Chị dâu muốn về nhà lấy đồ sao? Để tôi đưa đi được rồi, hà tất làm phiền người khác?”
Lời này vừa nói ra, anh ta lập tức vòng tay qua vai cô.
Nguyễn Tri Hạ chán ghét đẩy tay anh ta ra, “Không cần.”