Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tri Dân nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Tư Mộ Hàn đang đi nhanh về phía bên này.

 

Thời Dũng đi theo phía sau Tư Mộ Hàn.

 

Cố Tri Dân cười “hì hì”: “Đình Kiêu.”

 

Tư Mộ Hàn chỉ liếc nhìn anh ta nhưng ánh mắt không dừng lại ở trên mặt anh ta mà nhìn sang phía Nguyễn Tri Hạ.

 

Tư Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi tới thì kêu lên một tiếng với vẻ cao hứng lạ thường: “Ba!”

 

“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp một tiếng, ánh mắt lại trở về trên người Nguyễn Tri Hạ.

 

Thoáng thấy trong tay cô cầm theo két sắt, anh nhíu mày hỏi: “Thứ gì vậy?”

 

Lúc anh nói chuyện, thuận tiện nhận lấy két sắt trong tay của Nguyễn Tri Hạ.

 

Động tác lại không quá tự nhiên.

 

“Quà gặp mặt của ngài Cố cho Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền quay đầu nhìn về Cố Tri Dân mỉm cười.

 

Cố Tri Dân cười với vẻ mặt đắc ý.

 

Tư Mộ Hàn suy nghĩ một chút về két sắt trong tay rồi nhìn về phía Cố Tri Dân, nói rất thản nhiên: “Tri Hạ bây giờ còn chưa có khái niệm căn bản về tiền đâu.”

 

Trên mặt Cố Tri Dân có vẻ kinh ngạc: “Cậu còn chưa nhìn, sao biết bên trong đựng tiền?”

 

“Nếu không cậu bỏ gì bên trong?” Trong giọng nói thản nhiên của Tư Mộ Hàn lộ ra một chút ghét bỏ không quá rõ ràng.

 

Nhưng người quen biết anh đều có thể nghe ra được.

 

Vẻ mặt Cố Tri Dân nghiêm lại: “Cậu…”

 

Tư Mộ Hàn hoàn toàn không để ý đến anh ta, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Em đi với anh đến một nơi.”

 

“Đi đâu vậy?”

 

Cô còn chưa biết Tư Mộ Hàn làm sao có thể đột nhiên tới đây, đã bị anh yêu cầu đi cùng anh tới một nơi…

 

Tư Mộ Hàn đưa két sắt trong tay cho Thời Dũng, dặn dò: “Cậu đưa Tri Hạ trở về.”

 

Thời Dũng cung kính đáp một tiếng: “Vâng.”

 

Sau đó, Tư Mộ Hàn quay đầu nói với Tư Hạ: “Con đi theo chú Thời Dũng về nhà, chuyện khác chờ tối nay ba mẹ về nhà sẽ nói sau. Con ở nhà chờ ba mẹ nhé.”

 

Tư Hạ gật đầu với dáng vẻ cái hiểu cái không.

 

Tư Mộ Hàn cao một mét tám tám, Tư Hạ mới ba tuổi, đứng ở trước mặt anh cũng chỉ là một nhóc con, giữa hai người chênh lệch chiều cao tới hơn một mét.

 

Cho dù không phải là hình ảnh dịu dàng gì, nhưng từ góc độ của người bên ngoài nhìn qua, hình ảnh cô con gái nhỏ bé ngây thơ nhìn ba gật đầu lại đặc biệt đáng yêu.

 

Nhưng Tư Mộ Hàn rõ ràng không có hứng thú tiếp tục với hình ảnh đáng yêu này. Anh nói xong liền kéo Nguyễn Tri Hạ rời khỏi đó luôn.

 

Nguyễn Tri Hạ vốn còn nói muốn dặn dò Tư Hạ cũng không kịp nói.

 

Cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Tư Hạ nói: “Con ngoan ngoãn đi về nhà với chú Thời Dũng, mẹ và ba sẽ nhanh chóng trở về thôi, bye bye?”

 

Hai từ “bye bye” sau đó có chút ý dỗ dành.

 

Vẻ mặt Tư Hạ vẫn ngây thơ nhưng ngoan ngoãn vẫy tay chào Nguyễn Tri Hạ rồi.

 

Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn dẫn ra khỏi Kim Hải.

 

Vừa ra khỏi Kim Hải, Nguyễn Tri Hạ đã hất tay Tư Mộ Hàn ta: “Em sẽ tự đi, đừng động tay động chân.”

 

Đột nhiên chạy tới bảo cô đi cùng anh tới một nơi, khi vừa gặp được Tư Hạ, một ngày không gặp, ngay cả ôm cũng không ôm Tư Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK