Cô ta tự xưng mình là người có năng lực hơn người nhưng về mặt kinh doanh thì Tư Mộ Hàn vẫn hơn cô một bậc.
Chuyện mà cô ta làm không được thì sẽ để Tư Mộ Hàn làm.
Hết thảy những chuyện mà cô ta làm đều là vì muốn giữ vững sự huy hoàng của nhà họ Tư.
Tư Mộ Hàn là người nắm quyền của nhà họ Tư, sở hữu hết thảy mọi thứ, nên phải có những thứ tương xứng với thân phận của anh.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ đã cắt đứt suy nghĩ của Tư Cẩm Vân.
Tư Cẩm Vân điều chỉnh lại cảm xúc ở trên mặt: “Mời vào.”
Vệ sĩ đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Cô Tư, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Không cần đợi đến tối nữa, bây giờ lập tức xuất phát.”
Tư Cẩm Vân hạ lệnh, rất nhanh các nhân viên y tế đã di chuyển Tư Mộ Hàn.
Lúc các nhân viên y tế đẩy Tư Mộ Hàn lên máy bay, kinh ngạc phát hiện, hình như Tư Mộ Hàn đang có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
“Cô Tư, có lẽ cậu Tư sắp tỉnh lại.” Vẻ mặt bác sĩ rất vui mừng nói chuyện này cho Tư Cẩm Vân biết, chỉ có điều trên mặt Tư Cẩm Vân lại không hề có chút vui vẻ.
Cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Tư Cẩm Vân đuổi các nhân viên y tế khác đi ra ngoài, chỉ để lại một người trong số đó, căn dặn: “Gần đây, dấu hiệu sắp tỉnh lại của cậu ta ngày càng nhiều, nên tăng liều lượng thuốc lên một chút, đi tới nước Mỹ trước, không thể để cho cậu ta tỉnh lại.”
Thật ra vết thương của Tư Mộ Hàn cũng không nghiêm trọng như vậy.
Tư Mộ Hàn có thể tỉnh lại từ một tuần trước rồi, thế nhưng Tư Cẩm Vân vẫn luôn căn dặn để cho người đó bỏ thuốc cho Tư Mộ Hàn, để cho anh không thể tỉnh lại.
Những lời nói lúc trước của Cố Tri Dân đã cắm rễ vào lòng của Tư Cẩm Vân.
Mặc dù tình cảm giữa cô ta với Tư Mộ Hàn rất lạnh nhạt, thế nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như Tư Mộ Hàn tỉnh lại, biết được cô không phái người tới cứu Nguyễn Tri Hạ, chắc chắn anh sẽ trở mặt thành thù với cô.
Cô tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Chỉ có điều, cũng may cô đã liên lạc với chuyên gia điều trị thôi miên có quyền uy lớn nhất toàn cầu.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Tư Cẩm Vân cong lên, ánh mắt lóe lên tia sáng tình thế bắt buộc.
Máy bay đáp xuống một sân bay tư nhân ở nước Mỹ, Tư Cẩm Vân đã liên lạc với bên chuyên gia điều trị thôi miên, bên đó cũng đã đồng ý phái người tới đón bọn họ.
Một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Tư Cẩm Vân: “Xin hỏi cô chính là cô Tư sao?”
Sau khi xác nhận thân phận, anh ta dẫn mấy người Tư Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn cùng rời đi.
Trong lòng Tư Cẩm Vân vẫn có chút không tin tưởng đối với vị chuyên gia điều trị thôi miên kia: “Các anh chính là cấp dưới của vị chuyên gia kia sao?”
Vẻ mặt của người đàn ông lái xe không hề có cảm xúc nói: “Cô Tư đây là không tin ông chủ nhà chúng tôi sao? Thế nhưng cô cũng chỉ có thể tin tưởng anh ấy, đến rồi, mời cô Tư xuống xe.”
Tư Cẩm Vân cắn răng, cũng bước xuống xe theo bọn họ.
Trước mặt là một ngôi biệt thự hình tròn màu đen với phong cách kỳ dị.
Đáy lòng của Tư Cẩm Vân đã dâng lên ý định rút lui, ngôi biệt thự này cùng với hai cấp dưới được vị chuyên gia đó phái tới đều rất kỳ lạ.
Người đứng phía sau đã lên tiếng thúc giục: “Mời Cô Tư.”
Lúc Tư Cẩm Vân đi tới đây đã không dẫn theo cấp dưới của mình, chủ yếu là vì càng ít người biết chuyện này càng tốt.”
Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một chút.