Chương 1194:
“Tư Mộ Hàn!”
Cho dù quan hệ của hai người đã ầm ĩ đến mức này, nhưng Tư Đình Phong vẫn còn e ngại vì đang ở trong bữa tiệc tối, cho dù ông ta tức giận đến mức hận không thể xé xác Tư Mộ Hàn nhưng vẫn hạ thấp giọng, không để cho người khác phát hiện bọn họ đã sớm trở mặt thành thù.
Trên mặt Tư Mộ Hàn hiện ra giễu cợt, cong môi cười: “Đúng là ông bố tốt của tôi.”
Cho tới bây giờ, Tư Đình Phong vẫn còn để ý tới thể diện nhà họ Tư.
“Có chuyện gì thì con cứ nhằm vào bố, đừng đi tìm Tư Liên. Chúng ta đều họ Tư, phá đổ Tư thị cũng không có lợi cho cả con và bố!”
Nói đến chuyện Tư thị, ánh mắt Tư Đình Phong càng thêm sắc bén, cũng càng có tinh thần hơn.
Trong lời nói của ông ta lộ rõ ý cảnh cáo.
Trước kia, khi Tư Đình Phong còn là người nắm quyền ở Tư thị, Tư Mộ Hàn đã không để ý tới ông ta, càng chưa nói bây giờ.
Tư Mộ Hàn giống như nghe được chuyện gì rất nực cười, anh giơ tay đỡ trán cúi đầu cười một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Cho phép tôi nhắc nhở ông, bây giờ Tư thị ở trong tay tôi, muốn xử lý thế nào đều là chuyện của tôi. Về phần ông…”
“Tôi sẽ làm cho ông sống hết tuổi thọ, cứ từ từ hưởng thụ đi.” Tư Mộ Hàn nói xong liền chỉnh lại áo vest trên người, đứng dậy nói: “Mà bây giờ, tôi nên đưa ông đi thăm những người bạn cũ của ông rồi.”
Không cần anh mở miệng, Thời Dũng đã chủ động đi tới phía sau xe lăn, đẩy Tư Đình Phong đi vào trong đám đông.
Ba năm qua, lần đầu tiên Tư Đình Phong lộ diện trước mặt người khác.
Khi Tư Mộ Hàn đẩy ông ta đi vào, người ở chỗ này đều nhìn thấy rõ ràng tình trạng của Tư Đình Phong bây giờ.
Nhà họ Tư là gia đình quyền quý bậc nhất trong giới thượng lưu, tài cao thế lớn, Tư Đình Phong phong quang suốt mấy chục năm, đến khi già trái lại xảy ra chuyện như vậy.
Trong lòng con người đều có thói hư tật xấu. Trong những người ở chỗ này, liệu có bao nhiêu người ngoài mặt tỏ vẻ thương tiếc nhưng trong lòng đã sớm cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
Bọn họ vừa đi qua đã có người chủ động qua bắt chuyện.
“Tôi tới cửa thăm hỏi bao nhiêu lần mà ông đều không gặp khách, hiếm khi cậu chủ Tư hiếu thuận như vậy, đưa ông đi ra gặp mọi người. Nếu không chúng tôi cũng không biết tới lúc nào mới có khả năng gặp mặt ông một lần đâu.”
“Còn không phải sao, hiếm khi cậu chủ Tư hiếu thuận…”
“Sức khỏe của ông thế nào?”
“Về sau phải thường xuyên qua lại đấy.”
“Có cậu con trai có tiền đồ như cậu chủ Tư, ông tốt nhất cứ ở nhà dưỡng lão là được rồi…”
“Đám người chúng tôi đều hâm mộ ông đấy!”
“…”
Tư Đình Phong cố nhẫn nhịn trước sự quan tâm dối trá của những người này, chỉ có bàn tay nắm chặt ống tay áo đã sắp xé rách nó rồi.
Những lời thân thiết dối trá này thậm chí còn những câu nói kia đều là đang muốn lấy lòng Tư Mộ Hàn.
Ông chưa bao giờ ý thức được sâu sắc như bây giờ, mình đã không còn là Tư Đình Phong phong quang kia nữa. Bây giờ ông chỉ là một ông già phải dựa vào xe lăn mới có khả năng đi lại.
Bây giờ ông chỉ có thể sống phụ thuộc vào người khác.
Tất cả mọi người chỉ muốn nịnh bợ Tư Mộ Hàn, căn bản không ai thật sự quan tâm tới sức khỏe của ông.
Tư Mộ Hàn không nói một lời nào, lấy một ly rượu vang đỏ từ trong tay người phục vụ rồi dựa nghiêng người vào bên cạnh, căn bản không định để ý tới những người này.
Tư Đình Phong không phải rất quan tâm tới thể diện của nhà họ Tư sao?
Nếu vậy lại để cho ông tự mình tới bảo vệ thể diện nhà họ Tư là được rồi.
Tư Đình Phong không có cách nào, chỉ có thể bị Tư Mộ Hàn ép tự mình ứng phó với những người này.
“Thật may, Mộ Hàn rất tốt.”