Chương 1344:
Lưu Chiến Thiên bị gì vậy?
Định nói chuyện tình cảm với cô thật sao?
Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại Lưu Chiến Thiên: “Anh cảm thấy tại sao tôi thích anh ấy?”
Lưu Chiến Thiên bị cô hỏi ngược lại như vậy thì cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Tôi nghĩ là cô không hề thích anh ta mà chỉ thương hại và bị khuất phục trước thế lực của anh ta.”
Biểu cảm cười cợt trên mặt Nguyễn Tri Hạ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng: “Chưa từng yêu thì làm sao hiểu được tình yêu chứ?”
“Chuyện đó chẳng quan trọng, quan trọng là…, tôi biết Tư Mộ Hàn không hợp với cô.”
Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau, Lưu Chiến Thiên khẽ chồm về phía trước trong lúc nói chuyện nên khoảng cách với Nguyễn Tri Hạ lại càng gần hơn.
Điều này khiến cho Nguyễn Tri Hạ nảy sinh cảm giác tởm lợm.
Sau khi Lưu Chiến Thiên nói những lời này, cô lại càng cảm thấy ghê tởm anh ta.
“Anh nghĩ anh là ai? Anh nói tôi và Tư Mộ Hàn không hợp nhau thì chúng tôi không hợp sao?” Nguyễn Tri Hạ trừng mắt với anh ta, trong đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Lưu Chiến Thiên không những không bị những lời nói của cô chọc giận mà ngược lại còn trở nên dịu dàng hơn.
“Tri Hạ, tôi vì muốn tốt cho cô thôi.”
Hai tiếng “Tri Hạ” vừa dịu dàng vang lên, Nguyễn Tri Hạ liền cảm thấy như thể một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu mình đang bị kéo căng ra.
Đây là giọng nói của Lưu Chiến Hằng, là giọng nói của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Thiên rốt cuộc muốn làm gì!
Lưu Chiến Thiên hài lòng nhìn Nguyễn Tri Hạ sắc mặt thay đổi, rồi mỉm cười bưng bình trà trước mặt lên rót cho cô.
Nguyễn Tri Hạ là một người phụ nữ thoạt trông thì có vẻ yếu đuối, nhưng lại rất khó kiểm soát.
Có thể nhìn thấy cô giật mình khiến Lưu Chiến Thiên cảm thấy rất mãn nguyện.
“Kể từ lúc mở được điện thoại của tôi, mấy ngày này cô vẫn luôn thử thăm dò tôi, xin hỏi đã có kết quả gì chưa? Cô cảm thấy người đang ngồi trước mặt cô là Lưu Chiến Thiên hay là Lưu Chiến Hằng?”
Lưu Chiến Thiên nhìn chằm chằm cô, hai mắt u ám, như đang ẩn chứa cả một bầu không khí ảm đạm.
Ánh mắt này khá giống Tư Mộ Hàn nhưng so với ánh mắt của Tư Mộ Hàn thì anh ta khiến người khác cực kỳ kinh tởm.
“Ly nói cho anh biết sao?” Cô cho rằng, hôm đó cô đã vạch trần chuyện Ly thích Lưu Chiến Thiên thì Ly sẽ không nói cho anh ta biết.
“Ly?” Đáy mắt của Lưu Chiến Thiên xẹt qua một tia cười: “Xem ra việc cài đặt camera trong phòng làm việc của tôi rất kín kẽ nên đến bây giờ cô vẫn chưa phát hiện.”
Thì ra là thế!
Khi ấy cô thấy bên ngoài phòng làm việc của Lưu Chiến Thiên không có camera nên mất cảnh giác, nhưng không ngờ, anh ta lại trang bị camera trong phòng làm việc.
Nguyễn Tri Hạ nghiến răng, nếu Lưu Chiến Thiên đã biết chuyện thì cô sẽ dứt khoát hỏi thẳng anh ta luôn: “Rốt cuộc anh là ai? Lưu Chiến Thiên hay Lưu Chiến Hằng?”
“Cô nghĩ sao?” Lưu Chiến Thiên lại nở nụ cười như được đúc từ một khuôn với Lưu Chiến Hằng.
Trong đầu Nguyễn Tri Hạ xuất hiện gương mặt của Lưu Chiến Hằng cùng những ký ức ngắn ngủi có liên quan đến anh ta.
Dáng vẻ mỉm cười của Lưu Chiến Hằng bên cạnh giường bệnh khi cô tỉnh lại.
Hình dáng lúc Lưu Chiến Hằng hét cô nhảy khỏi xe khi biết Nguyễn Hương Thảo giở trò với phanh xe…
Còn cả…
Lưu Chiến Hằng trong trí nhớ của cô tuy mục đích không trong sáng nhưng chưa từng làm chuyện gì khiến cô bị tổn thương.
Rất khó để cô coi Lưu Chiến Hằng trong ký ức của cô và người đàn ông trước mặt là một.