Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3867:

Hai người nhìn nhau, sau đó Dương Thừa Húc nắm lấy tay cô ta, ngâm nga một vài câu hát, chậm rãi cùng Trần Mộc Châu bước qua đó, vừa nắm tay cô ta, vừa để ý xung quanh, quan sát kỹ xem căn biệt thực có vấn đề gì không!

Người phụ nữ trong căn biệt thự lúc nãy chính là người của dòng họ Sunrise, thời điểm xuống máy bay, quản gia đã an bài cho cô ấy đến đây ở, lúc cô ấy tỉnh lại, liền cảm thấy xung quanh căn biệt thự này có chút khác thường.

Cô ấy trốn rất kỹ nên Dương Thừa Húc không hề phát hiện, không ngờ hôm nay lại có một con búp bê nữ nhìn thấy cô ấy, người phụ nữ trốn sau cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy Dương Thừa Trúc từng bước đi đến, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

“Hoa ở đây không đẹp, buổi tối anh sẽ mua cho em một bó hoa khác đẹp hơn, được không!” Hai người đi gần tới nơi căn biệt thự, ánh mắt Trần Mộc Châu chăm chú nhìn vê phía trước, ở đây một thời gian dài như vậy, Trân Mộc Châu đã thăm dò rõ cấu tạo bên trong căn biệt thự.

Quả nhiên ánh mắt tìm kiếm không lâu liền thấy ở một góc cửa của phòng khách có bóng dáng một người phụ nữ.

Tuy rằng không nhìn được rõ ràng, nhưng hiện tại cô ta có thể xác định có người ở bên trong căn biệt thự, tiếp theo chính là xác định xem người bên trong cùng với Dương Thừa Húc có mối quan hệ gì với nhau.

không, nếu như có quan hệ, vậy cô ta có thể thừa cơ hội mà rời khỏi đây.

Sau khi nhìn thấy, Trần Mộc Châu liền rũ mắt, cúi đầu xuống, bàn tay thuận tiện gắt một bông hoa đẹp ở bên cạnh, bông hoa cô ta tùy tiện gắt có màu đỏ rực như máu, cô ta đưa mũi đến gửi, sau đó mỉm cười cầm trên tay.

Dương Thừa Húc thấy cô ta cười một cách vui vẻ, sự bất an trong lòng cũng giảm đi một nửa, anh ta ôm eo Trần Mộc Châu, khẽ cười, kiên nhẫn đứng ở một bên chờ đợi.

Không lâu sau, liên cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, chỉ cảm thấy dường như có người đang nấp ở đâu đó nhìn bản thân mình, ánh mắt này cực nóng, làm cho anh ta không thể xem nhẹ được, nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, loại cảm giác này lại biến mất không một dấu vất.

Dương Thừa Húc có chút bất an đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, ho nhẹ một tiếng rồi theo bản năng bước từng bước vào bên trong.

“Dương Thừa Húc à, mấy bông hoa này đều bị dập nát hết rồi. Sao chúng ta lại không cẩn thận như vậy nhỉ? Chúng ta cùng đi vào nói chuyện với chủ nhà đi.” Trần Mộc Châu đứng ở bên cạnh, cô ta đang lo không có cách nào để đi vào. Cô ta không nghĩ tới bản thân ngủ gật là lại có người đưa gối cho như vậy, thật đúng là không tốn một chút thời gian nào.

“Để Abel cử quản gia ra xử lý đi, chúng ta đi về trước. Nếu em thích, anh sẽ sai người trồng hết các loại hoa này ở xung quanh ngôi biệt thự cho em. Hầu hết những người đang sống ở đây đều là khách của Abel. Hậu quả của việc tự ý xông vào là không thể tưởng tượng được đâu.”

Dương Thừa Húc không hề suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.

Anh ta luôn cảm thấy chỉ cần mình đi vào, sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Hơn nữa, cái cảm giác kỳ lạ vừa rồi, làm cho anh ta cảm thấy không có thiện cảm gì với những người trong ngôi biệt thự này, cho nên anh ta cũng không muốn đi vào và cũng không muốn làm quen với bất kỳ ai cả.

“Như vậy là không tốt đâu. Dù sao cũng là em muốn tới đây, nếu như em không tự mình nói xin lỗi, em sẽ luôn cảm thấy có chút buồn bực trong lòng.”

Trần Mộc Châu cúi đầu, bĩu môi. Trong mắt cô ta như đang chứa nước mắt, nói một câu rồi lại ngẩng đầu lên, len lén nhìn vào đôi mắt của anh ta.

Dương Thừa Húc nhìn thấy cô ta như vậy thì ngay lập tức, tim của anh ta cứ đập thình thịch. Lúc này, trong đầu của anh ta hoàn toàn trống rỗng. Một lúc sau, anh ta nắm tay cô ta cùng đi vào bên trong.

Mãi đến khi anh ta định giơ tay lên để gõ vào cửa thì mới ý thức được rốt cuộc là bản thân đang làm cái gì vào lúc này.

“Có chuyện gì vậy? Anh là đang thấy xấu hổ sao? Vậy thì để em làm cho” Trần Mộc Châu đứng ở một bên, nhìn thấy anh ta vẫn chậm chạp mãi mà chưa gõ cửa. Cô ta lập tức vươn tay ra, cười tủm tỉm, nắm lấy nắm đấm của anh ta rồi giơ tay lên gõ cửa mà không có một chút do dự nào. Cũng không biết Abel lúc đầu đã nghĩ như thế nào mà một ngôi biệt thự như thế này lại không có đến một cái chuông cửa, muốn tìm người đều phải đứng ở cửa rồi gọi vào. Nếu không chỉ có thể tự mình lấy tay để gõ cửa, tuy rằng âm thanh khi gõ vào cái cửa gỗ này cũng khá hay, nhưng đôi khi cũng gây ra sự khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK