Chương 884:
Lúc này, anh ta đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tư Mộ Hàn, thoạt nhìn có chút lo lắng.
“Ừm.” Tư Mộ Hàn giống như chợt nhớ ra gì đó, còn nói thêm: “Có thể gọi cô Thẩm theo.”
Cố Tri Dân vui vẻ đến vỗ mạnh lên đùi: “Được! Tôi sẽ tự mang rượu đến!”
. . . . . .
Trong phòng khách.
Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên sofa xem hoạt hình với Tư Hạ.
Ngày hôm qua cô đã nói sẽ xem hoạt hình với Tư Hạ, đương nhiên không thể nuốt lời.
Cô ôm trong tay một cái máy tính cứng nhắc, phía trên là giao diện tìm kiếm《 Mất Thành 》.
Chỉ tùy tiện tìm một cái, đã có mấy nghìn mấy vạn thông tin.
Cũng đủ để chứng minh, lúc ấy khi《 Mất Thành 》 được ra mắt đã có bao nhiêu hot.
Mức thảo luận và độ hot đều rất cao.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ xem đến say mê, chợt liếc mắt qua nhìn thấy có một giúp việc đang vội vàng đi vào từ bên ngoài.
Giúp việc nữ vội vàng đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, không đợi cô ta mở miệng, Nguyễn Tri Hạ đã lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Nữ giúp việc vẻ mặt khó xử: “Cô Tư đến đây.”
Cô Tư?
Nguyễn Tri Hạ chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, đã đoán ra được cô ta đang nói Tư Cẩm Vân.
Cô đang muốn nói chuyện, đã thấy có người đi vào từ bên ngoài rồi.
Tư Cẩm Vân cả người gọn gàng, mặc âu phục nữ sĩ màu trắng, quần áo cắt may khéo léo, đường cong được phác họa vừa đúng, khiến cho cô ta vốn đã có chút kiêu căng, bây giờ lại càng thêm vênh váo hung hăng.
Cô ta nhìn xung quanh một chút, sau đó dừng mắt trên người Nguyễn Tri Hạ.
Trong mắt cô ta xuất hiện ý lạnh, sau đó đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chậm rãi đứng dậy, thấy giúp việc bên cạnh xoay người muốn rời khỏi, cô đoán là giúp việc muốn gọi điện thoại thông báo cho Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng ngăn lại: “Một chút việc nhỏ, không cần thông báo cho Tư Mộ Hàn.”
Ngày đó lúc ở nhà cổ của nhà họ Tư, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn ra Tư Cẩm Vân hận cô tận xương tủy.
Hôm nay Tư Cẩm Vân tìm tới cửa, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tư Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn đều làm việc ở Tư thị, Tư Cẩm Vân muốn tìm Tư Mộ Hàn, trực tiếp tìm trong công ty là được rồi.
Tư Cẩm Vân đến đây, đương nhiên là để tìm cô.
Giúp việc nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì có chút không biết làm sao
Nguyễn Tri Hạ thấy cô ta như vậy thì cũng không gò ép nữa: “Tùy cô.”
Lúc này giúp việc mới khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi.
Tư Cẩm Vân đã đi tới, ánh mắt lướt qua người Nguyễn Tri Hạ, sau đó dừng ở trên người Tư Hạ: “Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ đi qua, cầm lấy điều khiển từ xa ấn tạm dừng, dịu dàng nói: “Tri Hạ, bác gọi con kìa.”
Tư Hạ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chỉ chỉ phía Tư Cẩm Vân.
Tư Hạ nhìn theo ngón tay của Nguyễn Tri Hạ, lúc nhìn thấy Tư Cẩm Vân thì vui vẻ nở nụ cười: “Bác.”
“Bác ôm một chút.” Tư Cẩm Vân ngồi xổm trên mặt đất, dang tay với Tư Hạ.