Chương 62:
Nguyễn Tri Hạ đang định né người thì liền nhìn thấy phía đối diện một bóng dáng quen thuộc đi tới.
Cô nhắm mắt lại, đón nhận cái tát của Nguyễn Hương Thảo.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ bị giáng một cái tát nên bước chân cũng nhanh hơn, đi tới phía trước và túm lấy cổ tay của Nguyễn Hương Thảo.
Khi anh ta nhìn rõ người đánh Nguyễn Tri Hạ là Nguyễn Hương Thảo thì anh ta nheo mày lại: “Hương Thảo?”
“Sơ Hoàng!” trong ánh mắt Nguyễn Hương Thảo lóe lên sự vui mừng, giọng nói cũng không còn nóng giận: “Cuối cùng anh cũng chịu gặp em! Anh nghe em nói, những bức ảnh và video trên mạng đều là do con tiện nhân này đăng lên! Cô ta ghen tỵ anh ở bên em, nên cố ý hãm hại em!”
Nguyễn Tri Hạ một tay ôm lấy má, hai mắt rụp xuống tỏ vẻ yếu đuối.
Cô có phần bái phục cái suy nghĩ trong đầu Nguyễn Hương Thảo, trong mắt Nguyễn Hương Thảo chắc tất cả phụ nữ trên thế giới này đều ghen tỵ với cô ta.
Nguyễn Tri Hạ cắn chặt môi, khuôn mặt trắng bệch, nói vẻ kiên định: “…….Em không làm thế.”
Vốn cô cũng không ghen tỵ với Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo nói lanh lảnh: “Cô nói dối.”
Thẩm Sơ Hoàng tức giận nhìn Nguyễn Hương Thảo rồi gầm lên: “Đủ rồi!”
Hai người thi nhau lớn tiếng, sớm đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Thẩm Sơ Hoàng là người giữ thể diện, anh ta nói với Nguyễn Hương Thảo lạnh lùng: “Vào trong phòng rồi nói.”
Nói xong, anh lại nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ nói với ngữ khí nhẹ nhàng hơn khá nhiều: “Tri Hạ, em cũng vào đây.”
Nguyễn Tri Hạ muốn nhìn bộ dạng Nguyễn Hương Thảo bị người khác ruồng bỏ, vì thế cô cũng đi vào.
Ba người đi vào một căn phòng, Nguyễn Hương Thảo liền chỉ tay vào mặt Nguyễn Tri Hạ và nói: “Sơ Hoàng, anh hãy tin em, tất cả đều là do người phụ nữ này làm, em vô tội, video và ảnh cũng đều là do chỉnh sửa.”
Những lúc thế này mà Nguyễn Hương Thảo còn nói những lời dối trá như vậy.
Thẩm Sơ Hoàng giống như là lần đầu quen với Nguyễn Hương Thảo, anh ta nhìn cô ta với vẻ thăm dò rồi nói vẻ thất vọng: “Tới nước này rồi mà em vẫn còn nói dối!”
Nguyễn Hương Thảo không biết dây thần kinh nào bị đứt, cô ta đột nhiên lôi Nguyễn Tri Hạ tới trước mặt Thẩm Sơ Hoàng, nói giọng đanh thép: “Cô nói cho Sơ Hoàng biết, tất cả những điều này đều là do cô hại tôi, đều là do cô cố ý.”
Cô ta cho rằng Nguyễn Tri Hạ giả ngốc, thế nhưng bộ dạng Nguyễn Tri Hạ vừa nãy chịu cái tát của cô ta đúng là ngốc thật, thế nên cô ta ảo giác rằng Nguyễn Tri Hạ vẫn giống với trước kia – dễ bắt nạt, vẫn giống như trước kia sẽ giúp cô ta làm bất cứ chuyện gì.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Thẩm Sơ Hoàng một giây rồi nhanh chóng liếc ánh mắt về hướng khác, cô đứng thẳng lưng, giọng nói đầy kiên định: “Chuyện em không làm thì sao em thừa nhận được.”
Ấn tượng của Thẩm Sơ Hoàng đối với Nguyễn Tri Hạ khá tốt, nhìn Nguyễn Hương Thảo ép cô như vậy anh liền đưa tay kéo cô về phía sau mình: “Hương Thảo, em hãy thu dọn những chuyện của em trước đi đã, không có việc gì thì đừng có theo dõi anh.”
Hai ngày hôm nay Nguyễn Hương Thảo liên tục liên hệ với anh nhưng anh không muốn gặp cô ta, thế nhưng không ngờ rằng Nguyễn Hương Thảo lại theo dõi anh.
Nguyễn Tri Hạ đứng phía sau Thẩm Sơ Hoàng, cô lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách với Thẩm Sơ Hoàng.
Nguyễn Hương Thảo tức tới mức hai mắt như sắp phun ra lửa: “Sơ Hoàng! Anh thế là ý gì? Bây giờ anh muốn bảo vệ người phụ nữ xấu xí đó?”
“Cô ấy là em gái em.” Thẩm Sơ Hoàng nheo mày lại, anh nhìn Nguyễn Hương Thảo với vẻ bực dọc và thất vọng.
Nguyễn Hương Thảo từ nhỏ lớn lên đã được chiều chuộng, làm gì nghe lời của Thẩm Sơ Hoàng, cô ta cười lạnh lùng: “Anh đừng ở đây đóng giả người tốt, trước đây việc vu khống cho người phụ nữ này thừa nhận rằng cô ta cướp vị hôn phu của em là ý của anh đấy!”
Giọng nói của Thẩm Sơ Hoàng hơi run lên: “Đó chẳng phải là do anh đã tin những lời dối trá của em à!”
Nguyễn Tri Hạ nghe bọn họ đối thoại với nhau mới cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp con người Thẩm Sơ Hoàng rồi.
Càng là người bề ngoài tỏ ra chính trực thì càng lại là người âm mưu khiến cho người khác trở tay không kịp.
May mà cô sớm đã nhìn rõ con người Thẩm Sơ Hoàng.