Chương 1360:
“Không xảy ra tai nạn xe thì làm sao có thể khiến Lưu Chiến Hằng thả lỏng cảnh giác. Làm sao anh có thể leo vào đây thăm em được chứ?” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn mang theo vẻ đùa cợt.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trừng mắt với anh, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Tư Mộ Hàn theo sát phía sau.
Tư Hạ đang ôm búp bê vải ngủ say, cơ thể nhỏ bé nằm lăn lóc ngoài chăn.
Cũng may máy sưởi trong phòng đủ ấm nếu không chỉ lạnh một lúc thôi, cô gái nhỏ sẽ bị cảm.
Đang lúc Nguyễn Tri Hạ muốn đi tới ôm Tư Hạ lên thì Tư Mộ Hàn chân dài bước lên trước giành lấy, anh nhẹ nhàng ôm Tư Hạ lên.
Tư Hạ không ngủ say lắm, đôi mắt mơ màng nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt mờ mịt.
Tư Mộ Hàn bị nhìn đến nỗi đáy lòng mềm nhũn, khẽ nói: “Ba ở đây.”
Tư Hạ chớp mắt giống như xác định anh đúng là ba của bé, sau đó lại yên tâm nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn, hình như cô chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của anh.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại thấy cô vẫn còn nhìn anh đăm đăm thì lên tiếng nhắc nhở cô: “Chăn.”
Nguyễn Tri Hạ sực tỉnh, cô kéo chăn ra cho anh đặt Tư Hạ vào trong.
Tư Mộ Hàn đặt Tư Hạ vào trong, Nguyễn Tri Hạ đắp thêm chăn cho Tư Hạ, đột nhiên Tư Mộ Hàn giơ tay nhéo mặt của Tư Hạ, giọng điệu hình như không vui nói: “Béo lên rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vỗ tay anh: “Cái này gọi là trẻ con mũm mĩm.”
Tư Hạ trộm vía đầy đặn, nhưng Nguyễn Tri Hạ không cảm thấy cô bé béo, mà thấy vừa đủ.
Ốm thêm chút nữa thì quá nhỏ mà mập thêm chút nữa lại không khỏe mạnh, như thế này là vừa đủ.
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi tới trước cửa sổ, từ lầu ba nhìn xuống bên ngoài một mảnh tối đen như mực.
Cô tưởng tượng ra cảnh tượng lúc nãy Tư Mộ Hàn leo từ đó lên, mi tâm nhíu chặt, im lặng không nói chuyện.
Tư Mộ Hàn đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, trầm giọng nói: “Cha nuôi của Lưu Chiến Hằng đã chết vào nửa tháng trước.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu: “Lúc đó, khi em rời khỏi biệt thự của anh ta, em có từng nhìn thấy một ông lão đi tìm anh ta, có khi nào người đó là ba nuôi của anh ta không?”
Tư Mộ Hàn trầm ngâm rồi nói: “Rất có khả năng.”
“Lúc em lái xe rời khỏi biệt thự của Lưu Chiến Hằng cũng chỉ xoay đầu nhìn thoáng qua thôi, nên không nhìn rõ mặt của người đó.” Nguyễn Tri Hạ nói tới đây đột nhiên khựng lại chút rồi hỏi Tư Mộ Hàn: “Sao anh biết ba nuôi của Lưu Chiến Hằng đã qua đời? Anh biết ba nuôi của anh ta là ai sao?”
Nên biết rằng, ba nuôi của Lưu Chiến Hằng trước đây cũng là người có thân phận rất bí ẩn.
Lúc còn ở trong nước, đừng nói là ba nuôi của Lưu Chiến Hằng, ngay cả thông tin của Lưu Chiến Hằng cũng rất khó tra ra.
Tư Mộ Hàn đi đến ngồi trên sofa, từ tốn nói: “Chắc em cũng biết ba nuôi của anh ta.”
“Ai?”
Tư Mộ Hàn chậm rãi phun ra ba chữ: “Tạ Sinh.”
“Tạ Sinh?” Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Là ông ta sao!”
Vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ trở nên nghiêm túc hơn, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn: Tạ Sinh, nhà từ thiện được đánh giá khá cao trong nước, hình tượng cũng tốt, cả đời giúp đỡ được rất nhiều người, được người khác tôn kính, còn có bộ phim được dựng từ câu chuyện về cuộc đời ông ấy nữa.”
“Nhưng mà, vài năm nay tin tức về ông ta cũng rất hiếm, có người nói ông ta lớn tuổi rồi nên sức khỏe không tốt, dần dần mọi người không chú ý đến nhiều nữa, nhưng ông ta vẫn còn làm từ thiện.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Tạ Sinh có chỗ nào đáng nghi à?”
Lưu Chiến Hằng có điều bí ẩn, Tạ Sinh là ba nuôi của Lưu Chiến Hằng chắc chắn cũng có điều gì đó che giấu.