Chương 110:
Cô chờ cũng không lâu, Hạ Lập Nguyên đã đến.
Đằng sau ông ta còn đi theo Nguyễn Hương Thảo.
Bọn họ trước đó chưa biết Nguyễn Tri Hạ đã ở trong văn phòng, Nguyễn Hương Thảo vẫn còn đang phàn nàn với Hạ Lập Nguyên: “Bố, Nguyễn Tri Hạ rất quá đáng, tuy tính tình của con có lúc không tốt, nhưng nó làm sao có thể đối xử với con như thế? Con là giám đốc dự án của công ty mà nó không coi ra gì thì thôi, e là nó ngay cả bố cũng chẳng coi ra . . .”
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên sofa, nghiêng đầu vẻ mặt vô tội nhìn hai bố con vào cửa.
Chậc chậc, lời này Nguyễn Hương Thảo nói không đúng, cô ta đâu ra chỉ là tính tình không tốt, cô ta là lòng dạ sinh ra đã đen tối mà thôi.
“Chị gái nói thế không đúng rồi, người em kính trọng nhất chính là bố.”
Nghe được giọng nói của Nguyễn Tri Hạ, hai bố con mới phát hiện ra trong phòng làm việc có người khác.
Nguyễn Hương Thảo nghe được tiếng Nguyễn Tri Hạ, mắt trợn trừng như thấy ma: “Sao cô lại ở đây?”
“Bố có việc nói với tôi, thì tôi tự giác chờ ông ấy ở đây.” Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ cười vô tội.
Nguyễn Hương Thảo giờ cuối cùng thật sự tin rằng, Nguyễn Tri Hạ trước đây nhẫn nhục chịu đựng, tất cả đều là giả vờ.
Hạ Lập Nguyên vừa mới nghe Nguyễn Hương Thảo than phiền về Nguyễn Tri Hạ, trong lòng cũng tức giận, vừa thấy Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt sầm xuống: “Văn phòng của chủ tịch, loại nhân viên như cô có thể tùy tiện vào sao?”
“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, còn tiện tay đóng cả cửa.
Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo ngơ ngác nhìn nhau không biết cô định làm trò quỷ gì.
Cốc cốc!
Ngay giây sau, kèm theo tiếng gõ cửa là tiếng nói lễ phép của Nguyễn Tri Hạ: “Chủ tịch, tôi là Nguyễn Tri Hạ, xin hỏi giờ tôi có thể vào không ạ?”
Hạ Lập Nguyên bị Nguyễn Tri Hạ làm cho tức đến đầu phát đau, ông đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, chỉ tay hướng cửa: “Hương Thảo, con kêu nó vào đi.”
Sắc mặt Nguyễn Hương Thảo chẳng tốt hơn Hạ Lập Nguyên là bao, không tình nguyện nói vọng ra cửa: “Vào đi.”
Nguyễn Tri Hạ lại chẳng đẩy cửa vào.
Nguyễn Hương Thảo đi tới mở cửa ra, ở cửa lại chẳng thấy bóng dáng Nguyễn Tri Hạ đâu.
Cô ta nghiến răng, ức chế cơn giận quay đầu về phía Hạ Lập Nguyên: “Bố, cô ta đi rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vào lúc này đã trở về phòng vách ngăn.
Cô không thấy bóng dáng của Tôn Chính Hoa.
Qua một hồi, Tôn Chính Hoa đi đến: “Mọi người chuẩn bị một chút, tý nữa mở cuộc họp.”
Họp thứ hai định kỳ.
Nguyễn Tri Hạ làm nhân viên bé nhỏ tầng dướt chót, việc họp hành này chả có liên quan gì tới cô.
Nhưng cũng không bao lâu, sau khi cuộc họp kết thúc, Hạ Lập Nguyên và Nguyễn Hương Thảo đi theo Tôn Chính Hoa đến phòng thị trường.
Nguyễn Tri Hạ trực giác bọn họ đến chẳng có chuyện tốt lành gì, rất có khả năng là đến hướng về cô.
Vào đúng lúc này, Nguyễn Hương Thảo nhìn về phía cô, sắc mặt nghiêm túc nói: “Nguyễn Tri Hạ, cô qua đây.”
Quả nhiên là hướng về cô.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ba người một cái, đứng dậy đi qua.
Cô còn chưa đến gần, Nguyễn Hương Thảo đã tiến lên hai bước, hung ác tát vào mặt cô một cái, sau đó nói cực kỳ nghiêm khắc: “Biết tại sao tôi đánh cô không?”
Nguyễn Tri Hạ ôm lấy mặt mình đang đau đến tê dại, qua hai giây, mới quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo.
Vẻ mặt Nguyễn Hương Thảo tuy đầy vẻ chính trực liêm minh, nhưng trong đáy mắt cô ta sự sung sướng vì trả thù được không qua được ánh mắt Nguyễn Tri Hạ.