Chương 3393:
“Trần Tuấn Tú, tôi nhất định sẽ khiến cho người nhà họ Trần phải trả giá thật lớn. Cứ coi như ông đã che giấu, ông tưởng rằng tôi không biết thi thể của Vũ Tuyết Phương ở đâu àI Ông yên tâm, chắc chắn tôi sẽ giúp ông xử lý thật tốt!” Không để ý đến đau đớn ở chân, Nguyễn Kiến Định mạnh mẽ đứng dậy khỏi mặt đất. Trong mắt anh ta tràn đầy tơ máu, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ông ta, nước mắt, từng giọt từng giọt, rơi xuống đất.
“Nguyễn Kiến Định, mày dám!” Nét mặt vốn dĩ đang tràn ngập hưng phấn của Trần Tuấn Tú lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ độc ác, lạnh lùng. Ông ta nhìn chằm chằm Nguyễn Kiến Định một hồi rồi mới nói: “Lần này chỉ mà một người khác họ mà thôi. Nguyễn Kiến Định, nếu như mày còn dám làm càn, tao không ngại để cho em gái mày nhảy xuống biển một lần đâu!”
Nói xong, ông ta phất hai tay lên, khôi phục lại cái dáng vẻ miễn cưỡng được coi là lịch sự, chắp hai tay ra sau lưng, bước đi xa khỏi nơi này.
“Nguyễn Kiến Định…
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, không cần nói nữa, Trước tiên anh cứ đưa Tri Hạ trở về đi, chỉ sợ lát nữa con bé không chấp nhận được sự thật.
Anh chịu khó khuyên bảo con bé, tôi sẽ đi tìm Quốc Nam” Gương mặt mỏi mệt, khắp người tỏa ra hơi thở tang thương, Nguyễn Kiến Định di chuyển từng chút một về phía trước, cuối cùng quỳ gối bên bờ vực, cúi đầu, hai tay bưng mặt, thân thể gày gò thẳng tắp hơi run rẩy trong gió biển.
Thở dài, biết bây giờ có nói cái gì cũng vô dụng, Tư Mộ Hàn ôm lấy Nguyễn Tri Hạ cùng nhau trở về.
“Tổng giám đốc, không biết vì sao người nhà họ Trần lại đột nhiên rút lui, muốn đuổi theo không ạ?” Vừa đi được hai bước, Lâm Tiến Quân đã thở phì phò chạy tới nói.
“Không cần, trở về đi!” Lúc đến đây, trong lòng anh có dự cảm không lành, không ngờ tới lại thật sự có kết cục như này. Tư Mộ Hàn thở dài, tiếp đó nói thêm: “Có bị thương thì xử lý cẩn thận, rồi tìm người kiểm tra lại toàn bộ tòa nhà này một lượt.’ Lúc anh đi đã quan sát qua, tòa nhà này căn bản không có bao nhiêu phòng, ngoại trừ lầu một lầu hai lâu ba thì đều là những căn phòng lớn thông sàn, vốn dĩ không có chỗ để giam giữ bọn họ, chứ đừng nói chỉ là làm ra được những cỗ máy này. Tòa nhà nhỏ này quả thật không hề đơn giản.
“Vâng, tổng giám đốc yên tâm”
Lâm Tiến Quân gật đầu nghe lệnh.
“Nguyễn Kiến Định, cậu…có khỏe không?” Đuổi Lâm Tiến Quân đi, Tư Mộ Hàn ngoảnh lại nhìn Nguyễn Kiến Định còn đang đứng đờ ra ở vách núi, hai hàng lông mày cau chặt lại. Lúc này Nguyễn Tri Hạ trong lòng anh cũng hơi khó chịu, túm lấy tay anh khóc tới khàn cả giọng.
“Anh dẫn Tri Hạ về trước đi, để lại cho tôi mấy người là được rồi” Hai mắt Nguyễn Kiến Định dại ra vì phải trơ mắt nhìn người bạn biến mất ngay trước mắt mình. Anh ta nhìn chằm chằm biển sâu đen như mực phía dưới, cơ thể lung la lung lay, phải cố gắng mới đứng vững được trong gió.
“Người mất thì đã mất rồi, còn người ở lại vẫn phải sống, nén bi thương. Tôi dẫn Tri Hạ về trước.
Tình hình của cô ấy bây giờ không được tốt lắm” Anh ước lượng sức nặng của Nguyễn Tri Hạ trong lòng mình lúc này, hàng mày cau lại tới mức có thể kẹp chết cả con ruồi.
Mà lúc này, Nguyễn Tri Hạ đang yếu ớt tựa vào lòng anh, mắt nhìn chằm chằm vào mép vực cách đó không xa, trong mắt toàn là đau đớn, uất ức.
Thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ vừa uất ức vừa đau lòng, Tư Mộ Hàn thầm thở dài, cũng cảm thấy xót xa.
Cuối cùng anh không kìm lòng được, nắm chặt hai tay lại, ôm chặt cô vào lòng.
“Đừng nhìn nữa!”
Người đã chết không thể sống lại.
Dù là ngay từ đầu anh đã cho người chờ ở phía dưới cũng không chắc chắn có thể vớt được xác lên. Có lồng sắt lại thêm tình hình biển động mạnh nữa, anh cũng không chắc chắn người xuống dưới vớt có thể bình an vô sự đi lên hay không nữa.
Tư Mộ Hàn biết Lê Quốc Nam quan trọng thế nào với hai anh em nhà họ Nguyễn. Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng khoảng thời gian Tri Hạ khó khăn nhất thì đúng là chỉ có Lê Quốc Nam ở bên cạnh cô. Cũng may có anh ta ở đó, chứ nếu không thì chưa biết được Nguyễn Kiến Định còn phải nằm trên giường bệnh bao nhiêu năm nữa. Bây giờ bỗng dưng anh ta lại phải bỏ mạng mình vì chuyện của nhà họ Tô, dù là ai thì cũng không thể nào chịu đựng nổi.
Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được lực siết trên lưng càng ngày càng mạnh khiến cô cũng thấy đau nhức thì chợt tỉnh táo lại được một chút. Cô cau mày, khuôn mặt tràn đầy vẻ đau khổ: “Mộ Hàn, anh Nam đã không còn nữa rồi…”