Chương 1198:
Sau đó, Tư Mộ Hàn đút hai tay vào trong túi quần, chậm rãi đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, vệ sĩ với vẻ mặt vô cảm nói với Lưu Chiến Hằng: “Ngài Lưu, làm phiền ngài giao điện thoại ra.”
Lưu Chiến Hằng: “…”
Tư Mộ Hàn ngược lại đã suy nghĩ rất chu đáo.
Lưu Chiến Hằng hít sâu một hơi và giao điện thoại cho vệ sĩ.
Vệ sĩ dựa theo căn dặn của Tư Mộ Hàn trước đó, tìm được số điện thoại của Nguyễn Tri Hạ và soạn một tin nhắn gửi qua.
Lưu Chiến Hằng thấy thế thì khẽ nhíu mày: “Anh gửi gì vậy?”
Vệ sĩ liếc nhìn anh nhưng không nói lời nào, cũng không trả điện thoại lại cho anh.
Lưu Chiến Hằng siết chặt nắm đấm, sau đó lại thả ra.
…
Giọng điệu Thẩm Lệ lười biếng nói: “Có chuyện gì mà phải vội vàng như vậy chứ? Cũng không nói tiếng nào đã đi rồi.”
Tư Mộ Hàn không hề nhìn về phía bên này, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Tư Đình Phong.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, tìm trong điện thoại số của Lưu Chiến Hằng và bấm số gọi cho anh.
Nhưng cuộc gọi vừa kết nối đã bị ngắt.
Sau đó, cô lại nhận được tin nhắn: “Tôi đang lái xe.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn một lúc, sau đó rũ mắt xuống suy nghĩ.
Nếu Tư Mộ Hàn thật sự muốn làm gì đó với Lưu Chiến Hằng, cũng sẽ không dẫn Lưu Chiến Hằng đi ngay trước mặt cô.
Có lẽ Lưu Chiến Hằng thật sự có việc.
Có thể bởi vì có Tô Miên ở đây, cơ bản không có người phụ nữ tới gần Tư Mộ Hàn.
Những người có mặt hôm nay cơ bản đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng bối cảnh và gia thế của Tô Miên tốt hơn những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh kia, tất nhiên không ai sẽ chủ động đi đắc tội cô ta.
“Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.” Nguyễn Tri Hạ bỏ điện thoại vào trong túi và đứng dậy.
“Mới vậy đã đi sao?” Thẩm Lệ không muốn đi lắm, còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt thêm một lát nữa.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhanh về phía Tư Mộ Hàn, sau đó thu hồi lại tầm mắt: “Tớ sợ Cố Tri Dân không quản được Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời đã nghe bên cạnh có người nói: “Đó là con nhà ai vậy?”
“Trông cô bé thật đáng yêu.”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn quay đầu nhìn, đã nghe được một giọng nói non nớt quen thuộc vang lên.
“Mẹ!”
Là giọng nói của Tư Hạ.