Từ phản ứng của cô có thể thấy được, Tư Mộ Hàn cầu hôn với cô, hoàn toàn không tính là tin sốt dẻo cả. Thẩm Lệ quay đầu, kéo hai cánh tay trái, tay phải của cô nhìn nhìn.
Sau đó, cô nắm ngón tay Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Đồ đâu ?”
“Thứ gì ?”
“Đương nhiên là chiếc nhẫn đấy!”
Thẩm Lệ nháy mắt, không dám tin hỏi: “Không phải nói là cầu hôn sao?
Chiếc nhẫn cũng không có thì cầu cái gì mà hôn chứ hả?
Tư thị lớn như vậy, ông chủ lớn ngay cả chiếc nhẫn cái cầu hôn cũng không mua, cậu gả cái gì mà gả chứ, không gả!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý lắm chuyện chiếc nhẫn.
Cô mấp máy môi, nói ra chuyện thứ hai. “Tớ trước đó đi tìm Tư Mộ Hàn, mới từ chỗ anh tới.” Thẩm Lệ mắt trợn nhìn cô: “Anh ta đến chiếc nhẫn cầu hôn cũng không có mua cho cậu, cậu cũng đồng ý lời cầu hôn của anh ta? Bây giờ, còn phải mò đến cửa tìm anh ta”.
“Không phải, tớ dự định cùng anh ấy bàn điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Sự hưng phấn trong lời nói Thẩm Lệ sớm không còn nữa. Cô cũng không ôm hy vọng gì khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói ‘bàn điều kiện’.
“Liên quan tới Tư thị, chỉ có điều tớ còn chưa nói, chính anh ấy ngược lại đã chủ động nói.”
Thẩm Lệ hừ một tiếng nói: “Tính ra cậu có chút đầu óc đấy, cậu muốn cổ phần Tư thị hả? Anh ấy nói sao?”
“Không phải, tớ … …” Thẩm Lệ bởi vì chuyện chiếc nhẫn trước đó, đã cảm thấy thái độ Tư Mộ Hàn không hợp mắt, cũng không đợi Nguyễn Tri Hạ nói xong cũng cắt lời cô: “Cổ phần anh ta cũng không cho? Nghỉ khỏe, khỏi cưới xin gì luôn đê!”
Thẩm Lệ nóng tính, lúc này đã bắt đầu mắng Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười: “Cậu nghe tớ nói xong đã!”
“Được được được, cậu nói nốt đi.” Thẩm Lệ đương nhiên không có hứng thú với những gì cô sắp nói, lắc ly trong tay nghiêng ngả.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng nói: “Anh ấy nói, muốn cho mình Tư thị .”
“Gì? Cho cậu Tư thị ?” Thẩm Lệ lặp lại một lần vẫn không cảm thấy gì.
Nửa giây sau, hình như cô ấy đã phát hiện ra gì đó trong lời Nguyễn Tri Hạ, mới chợt phản ứng kịp, chợt nắm lấy tay của Nguyễn Tri Hạ: “Cậu nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa?”
Nguyễn Tri Hạ nói lại một lần: “Tư Mộ Hàn nói, muốn đem Tư thị cho mình.”
Thẩm Lệ há to miệng, sau đó cảm thấy hơi ngại, khép miệng mình lại.
Thẩm Lệ trừng mắt, giọng nói run rẩy: “Ông chủ lớn nói vậy thật à?”
“Thật. . .” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
“Tư. . . Tư thị. . .” Thẩm Lệ lắp bắp lấy điện thoại ra: “Mình muốn tra thử xem giá trị hiện tại của Tư thị .”
Ai cũng biết Tư thị giàu, nhưng giàu bao nhiêu thì không ai biết.
Nguyễn Tri Hạ ghét bỏ liếc mắt nhìn Thẩm Lệ: “Cậu có biết bây giờ trên mặt cậu đang viết mấy chữ ‘Tôi thích tiền, tôi rất thế lực’ sao?”
“Làm gì có ai không thích tiền? Mình chưa từng không thích tiền.” Thẩm Lệ nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn cô: “Có câu nói gặp mặt chia đôi, đến lúc đó cậu không cần chia một nửa cho tớ. Chỉ cần cậu đập tài nguyên vào mặt tớ là được, để cho tớ tung hoành trong giới giải trí!”
Nguyễn Tri Hạ nghe thế, cố ý nói: “Nếu cậu thật sự muốn tung hoành trong giới giải trí, chỉ cần nói với Cố Tri Dân một tiếng không phải là được sao?”
Thời thế này của minh tinh ỷ mình có lưu lượng mà hống hách, hầu hết những người nhanh chóng nổi tiếng đều dựa vào lưu lượng, bởi vì … cái này rất dễ.
Mà vừa hay Thẩm Lệ muốn làm diễn viên.