Chữ sau đó còn chưa kịp nói ra, đã bị Tư Mộ Hàn che miệng: “Kêu con nhỏ giọng một chút.”
Giọng nói của anh có chút nặng nề, mang theo một tia đe dọa.
Tư Hạ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không lớn tiếng thế nữa.
Nhưng Tư Mộ Hàn vừa buông lỏng tay, cô bé đã vẻ mặt hưng phấn muốn bò tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Mặc dù Tư Mộ Hàn nằm ở trên giường, cũng có thể không phí sức một tay kéo cô bé lại, vứt ở bên cạnh mình.
“Đừng làm phiền mẹ, con không ngủ thì mặc quần áo rời giường đi.” Lúc Tư Mộ Hàn nói lời này, đặc biệt giống ba dượng.
CHƯƠNG 527: TÔ MIÊN KHÔNG PHẢI ĐÈN CẠN DẦU
Tư Hạ móm miệng, nhỏ giọng than thở: “Thật hung dữ.”
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn qua, cô bé lập tức ngậm miệng, ủy ủy khuất khuất xuống giường.
Dáng người của cô bé nhỏ, chỉ có thể nằm bò trên giường, từng chút từng chút trượt xuống giường, khóe miệng mím thành một đường cong.
Tư Hạ nhìn một vòng trong phòng, cũng không tìm được quần áo của mình.
Cô bé đang muốn nói chuyện, lại nghĩ tới dáng vẻ của Tư Mộ Hàn khi nãy, lập tức che kín miệng không dám nói nữa, chạy đến bên cạnh kéo chăn của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhíu mày nhìn cô bé.
Tư Hạ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, sau đó mới cực kỳ nhỏ giọng nói: “Con không tìm thấy quần áo.”
Đây là phòng của Tư Mộ Hàn, đương nhiên không có quần áo của Tư Hạ.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ trong lòng, sau đó mới cẩn thận xoay người xuống giường, dắt Tư Hạ về phòng của cô bé thay quần áo.
Anh thay quần áo cho Tư Hạ xong, bảo người giúp việc dẫn cô bé đi ăn sáng.
Trước khi xuống lầu, Tư Hạ không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Tư Mộ Hàn, nhỏ giọng nói: “Mẹ cũng phải ăn sáng.”
“Con ăn trước.”
Ba chữ đơn giản của Tư Mộ Hàn, khiến Tư Hạ không dám nói nữa.
Sau khi thấy giúp việc đã dẫn Tư Hạ đi, Tư Mộ Hàn mới trở về phòng.
Nguyễn Tri Hạ vẫn ngủ say như trước.
Tư Mộ Hàn đứng ở bên giường nhìn cô một lát, sau đó mới thay quần áo xuống lầu.
Lúc anh đi xuống, giúp việc đang đút bữa sáng cho Tư Hạ.
Tư Hạ có thị lực tốt, cô bé nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi xuống, lập tức giành lấy thìa trong tay giúp việc rồi tự mình ăn, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Đương nhiên Tư Mộ Hàn nhìn thấy hành động của con bé, nhưng không nói gì cả.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, không nói lời nào, đều tự ăn bữa sáng.
Lúc ăn sắp xong, Nguyễn Tri Hạ đi xuống.
Cô để mặt mộc, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tư Hạ, rước lấy ánh mắt không vui của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ vờ như không thấy, nghiêng đầu nhìn Tư Hạ: “Oa, Tri Hạ ăn nhiều vậy sao?”
“Vâng.” Tư Hạ gật đầu, còn múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng mà, cô bé cầm không vững lắm, lúc đưa tới còn bị rơi một chút lên bàn cơm.
Nguyễn Tri Hạ cười cầm tay cô bé, đẩy thìa lại bên miệng cô bé, dịu dàng nói: “Con ăn đi, mẹ cũng có rồi.”
Vừa dứt lời, trên bàn cơm lập tức vang lên tiếng “loảng xoảng”.