Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1781:

 

Sau khi nghe những lời này của Nguyễn Tri Hạ, giọng nói của Thẩm Lệ nặng nề hơn: “Cậu hãy cẩn thận.”

 

“Yên tâm.” Nguyễn Tri Hạ vỗ vai Thẩm Lệ: “Chúng ta ăn trước nhé.”

 

*

 

Sau bữa tối, Nguyễn Tri Hạ lái xe ra ngoài rồi thẳng đến nhà họ Nguyễn.

 

Biệt thự của gia đình Hạ thắp sáng rực rỡ. Lúc này, tất cả mọi người đều có ở nhà.

 

Nguyễn Tri Hạ đã không quay về trong một thời gian khá dài, những người hầu trong biệt thự rất ngạc nhiên đến nỗi quên chào hỏi.

 

“Chi?” Là Hạ Thời Yến nhìn thấy cô đầu tiên.

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Anh cả.”

 

Cô vẫn luôn rất khách sáo với Hạ Thời Yến.

 

“Sao đột nhiên lại quay về thế? Em đã ăn gì chưa?” Sau khi Hạ Chính Tu nhập viện, Hạ Thời Yến mấy ngày vừa qua luôn rất bận rộn. Anh ta vẫn không biết chuyện tin tìm kiếm hot.

 

Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nói: “Em ăn rồi. Em đang tìm bà Hạ, bà ấy có ở nhà không?”

 

Hạ Thời Yến sững người một lúc mới phản ứng kịp rằng người Nguyễn Tri Hạ nói đến là Tiêu Giai Kỳ.

 

“Hình như ở trong phòng trên lầu.” Hạ Thời Yến chỉ lên lầu, trong lòng đã dần hiểu ra, chắc chắn Tiêu Giai Kỳ đã làm việc gì đó rất ngu ngốc.

 

Tiêu Giai Kỳ thực sự rất ngu ngốc. Cả đời sống một cuộc đời mờ mịt hồ đồ, già rồi mà vẫn rất ngu ngốc.

 

“Em có việc phải tìm bà ta, có thể kêu người gọi bà ta xuống không?” Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ rất xa lạ.

 

Hạ Thời Yến thở dài, nói: “Anh cho người gọi bà ta xuống.”

 

Sau đó anh dặn dò người hầu ở bên cạnh: “Lên gọi bà ấy xuống.”

 

Người giúp việc đi lên không lâu, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân vội vã từ trên lầu.

 

“Chi về rồi sao.” Tiêu Giai Kỳ đi đến cầu thang nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, bà ta nở nụ cười: “Mẹ biết ngay là con chắc chắn sẽ quay trở về mà.”

 

Bà ta vội vàng bước đến bên Nguyễn Tri Hạ định nắm lấy tay cô.

 

Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn bà ta, lùi lại một bước.

 

Tiêu Giai Kỳ chụp vào khoảng trống, bàn tay vẫn lúng túng trong không khí một lúc, rồi nhanh chóng mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi, có chuyện gì thì cứ ngồi xuống rồi nói.”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tiêu Giai Kỳ chỉ thấy thật lố bịch.

 

Tiêu Giai Kỳ vừa đưa cô lên tin đầu, thế mà khi trông thấy cô vẫn có thể tỏ ra dáng vẻ nhiệt tình và vui mừng như vậy.

 

Tiêu Giai Kỳ nói với giọng điệu quở trách người giúp việc ở bên cạnh: “Còn không mau rót nước mời cô chủ.”

 

Người hầu lập tức rót nước bưng tới cho Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ gật đầu cảm ơn, đặt cốc nước sang một bên, rồi ngước lên nhìn Tiêu Giai Kỳ.

 

Tiêu Giai Kỳ bị cô nhìn như thế mà trên mặt cũng không có vẻ gì là chột dạ. Thay vào đó, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Chi à, con nghĩ thông suốt rồi sao?”

 

“Tôi không cần phải suy nghĩ. Cũng biết chính xác mình nên làm gì và làm như thế nào.” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng: “Tiêu Giai Kỳ, bà muốn tôi trở về nhà họ Nguyễn, cả đời này đều không thể, vì thế đừng có mơ mộng nữa.”

 

Tiêu Giai Kỳ ban đầu định ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nhưng sau khi nghe thấy những lời của Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt của bà ta đóng băng lại.

 

Bà ta đứng đó trong tư thế cứng ngắc, sắc mặt trông rất khó coi.

 

Hạ Thời Yến ban đầu cũng muốn ở lại để xem kịch hay, muốn biết xem Tiêu Giai Kỳ đã làm điều ngu ngốc gì.

 

Kết quả là, Nguyễn Tri Hạ vừa mở miệng đã cứng rắn như vậy, Hạ Thời Yến vẫn hơi bất ngờ.

 

Anh ngồi im lặng trên ghế sofa phía bên kia, lắng nghe Nguyễn Tri Hạ và Tiêu Giai Kỳ nói chuyện.

 

Tiêu Giai Kỳ cứng đờ một lúc, không dám tin hỏi: “Thậm chí ngay cả danh tiếng con cũng không quan tâm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK