Anh nói xong, ngay lúc Tư Mộ Hàn chuẩn bị phát hỏa, nói một tiếng: “Tạm biệt”, sau đó cầm theo túi công văn vội vàng rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn cửa căn phòng đóng lại, rồi quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh không khách sáo với họ chút nào được à?”
“Anh không khách sáo với họ, họ vẫn bám dính vào, anh mà còn khách sáo với họ, không phải đuôi họ vểnh lên trời hết à?” Giọng Tư Mộ Hàn còn rất chân thành.
Nguyễn Tri Hạ không còn lời nào để nói.
Hai người đi ăn cơm.
Hai người cùng đi xuống thang máy, lúc Mac Mộ Hàn nắm tay Nguyễn Tri Hạ bước ra ngoài thang máy, mấy cô đứng trước sân khấu nhìn chòng chọc.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Mấy người quầy lễ tân thu lại ánh nhìn, cung kính chào hỏi: “Tổng Giám đốc.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lướt theo thứ tự, sau đó mới lạnh giọng nói câu: “Còn gì nữa?”
Mấy người nhìn nhau, qua mấy giấy mới hiểu ra ý Tư Mộ Hàn.
Các cô cùng cúi đầu về phía Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ.”
“Ha!” Tư Mộ Hàn nghe thế, cười lạnh một tiếng.
Anh hù như vậy, dọa mấy cô trước quầy lễ tân sợ chết khiếp.
Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, ý bảo anh bỏ đi.
Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, sao còn phải so đo cái xưng hô.
Trong đó có một cô gái rất sắc sảo, lập tức gọi: “Chào mợ chủ!”
Mấy cô gái khác thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn tốt hơn chút, vội vàng theo sau gọi một câu: “Chào mợ chủ”.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn tươi hắn, nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi mất.
Ra ngoài Công ty nhà họ Tư, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua tay Tư Mộ Hàn nắm tay cô, hơi thất thần.
Hình như đây là lần đầu tiên cô với Tư Mộ Hàn công khai xuất hiện ở Công ty nhà họ Tư.
Lên xe, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Chuyện tin tức, sau này giải quyết thế nào?”
“Cứ giải quyết như thế đi.” Tư Mộ Hàn đeo dây an toàn, rồi cúi ngươi giúp Nguyễn Tri Hạ đeo.
Nguyễn Tri Hạ biết anh muốn làm gì, lên tiếng từ chối nói: “Tự em làm.”
“Không để cho anh có cơ hội lấy lòng bà chủ à?” Tư Mộ Hàn một tay vươn ra sau lưng ghế dựa của Nguyễn Tri Hạ, tay kia vòng ra chỗ cửa xe, đôi mắt híp lại, thấp giọng hỏi cô.
Không gian trong xe vốn nhỏ hẹp, Nguyễn Tri Hạ bị vây trong lồng ngực của anh, bỗng chốc không phản ứng kịp: “Hả…… Lấy lòng?”
“Em nói xem lấy lòng thế nào đây?” Tư Mộ Hàn nói chuyện, cúi đầu hôn lên tai cô.
Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, mới chỉ chạm nhẹ, nhưng đã khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy sợ run.
Cô rùng mình, sau đó rụt lùi: “Đứng đắn lên.”
“Bây giờ anh là nhân viên của em mà, người phát lương cho anh là em, anh lấy lòng bà chủ của anh, hy vọng bà chủ của anh cho anh thêm tiền lương, không phải chuyện đứng đắn à?”
Tư Mộ Hàn nói rõ ràng rành mạch, nhưng nghe vào trong tay Nguyễn Tri Hạ, có cảm giác như mình đang bị sửa lung.
Anh cách cô rất gần, hơi thở nhiệt tình lúc nói chuyện phả lên mặt cô.
Nguyễn Tri Hạ ký tên, theo lý mà nói bây giờ Tư thị thật sự là của cô, cô cũng thật sự là chủ của Tư thị.
Nhưng mà ở đâu có chủ bị nhân viên của mình ép thành thế này chứ?
Tư Mộ Hàn giống như chơi đến nghiện vậy, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt kia giống như liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô.
“Bà chủ có thể nói một chút, muốn anh sử dụng cách gì nịnh hót em, trên tinh thần hay trên xác thịt cũng được hết.”