Chương 1241:
Nguyễn Tri Hạ sờ môi mình một cái, cảm giác môi mình sưng đỏ, sau đó cũng không thèm nhìn mặt Tư Mộ Hàn.
Cô lại đi thử váy cưới cho buổi chiều.
Có điều lần này, cô tỉ mỉ quan sát ánh mắt của Tư Mộ Hàn.
Mỗi lần cô thử váy bước ra, Tư Mộ Hàn đều vô cùng nghiêm túc nhiền cô, trên mặt cũng không có một chút sốt ruột nào.
Anh dường như thực sự cảm thấy mỗi bộ váy cưới đều đẹp, cứ gật đầu mãi….
Nguyễn Tri Hạ thử đến mức mệt mỏi, trong lúc nghỉ ngơi chạy qua hỏi anh: “Anh không cảm thấy bộ váy cười nào đặc biệt đẹp sao?”
Tư Mộ Hàn đơn giản dứt khóa trả lời: “Không có.”
Nguyễn Tri Hạ bị lời của anh làm cho cứng họng.
Tư Mộ Hàn là người thông minh, anh rất nhanh từ trên mặt Nguyễn Tri Hạ nhìn ra, Nguyễn Tri Hạ không vừa ý đối với câu trả lời này.
Anh nhăn mày, hơi nghĩ ngợi một lát, lựa chọn nói lời thật lòng: “Bởi vì mặc trên người em, thế nên bộ nào cũng đẹp.”
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, vài giây sau, mới mở miệng nói: “Anh nói bộ nào cũng đẹp, là ý này sao?”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn vô cùng nghiêm túc gật đầu.
Càng nhiều người không biết nói lời đường mật, khi họ vô tình nói những lời như vậy một cách nghiêm túc, ngược lại càng trêu chọc hơn.
Nguyễn Tri Hạ bật cười, chồm qua hôn anh một cái.
Tư Mộ Hàn nhếch mắt nhìn cô, đối với nụ hôn bất ngờ này dường như có chút khó hiểu.
Nguyễn Tri Hạ cũng không giải thích với anh, chỉ cười một cái, lại vào trong thử hai bộ váy cưới.
Kết hôn chỉ là hình thức, cô và Tư Mộ Hàn ở bên nhau lâu như vậy, đối với những cái này thực ra cũng rất bình thường.
Cô từ trước đến nay không cần dựa vào những hình thức bên ngoài, đi tìm kiếm cảm giác an toàn.
Cô độc lập từ rất sớm, biết rằng đáng để dựa dẫm nhất vẫn là chính mình, cô cũng không nghĩ sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn từ Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn là người vô cùng mạnh mẽ, anh đủ để trở thành chỗ dựa cho cô không sai, cô cũng vô cùng tin tưởng anh.
Nhưng những bất ngờ của cuộc sống, luôn đột nhiên đến.
Ví dụ lần xa cách ba năm trước, ví dụ như việc mất trí nhớ của cô và Tư Mộ Hàn.
Đời người đều như vậy, chẳng ai có thể trở thành chỗ dựa của ai.
Cho dù không có Tư Mộ Hàn, cô cũng có thể đảm bảo bản thân sống tốt.
…
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ chọn ra ba bộ váy cưới, để Tư Mộ Hàn chọn cho cô một bộ.
Người đàn ông đa mưu túc trí trên thương trường, lại bị ba bộ váy cưới làm khó.
Nguyễn Tri Hạ đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh cười dịu dàng: “Tư Mộ Hàn, bộ váy cưới này là em mặc cho mình anh xem, anh dựa vào ý mình chọn một bộ.”
…….là mặc cho mình anh xem.
Cả người Tư Mộ Hàn chấn động, trên mặt lộ lên một tia kinh ngạc.
Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, giọng nói mang một tia dỗ ngọt: “Giúp em chọn một bộ.”
Tư Mộ Hàn có chút chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn quét qua một lượt ba bộ, cuối cùng rơi trên bộ mà chủ tiệm nói là bảo vật của tiệm.
Đó là váy cưới cũ của một nhà thiết kế già nổi tiếng, bộ váy cưới cuối cùng bà cùng chồng hoàn thành trước khi chết.
Bộ váy cưới này là làm vài năm trước, nhưng hiện tại nhìn, vẫn đẹp mà rực rỡ như cũ.