Chương 724:
Nguyễn Hương Thảo đang đứng chung với vài người khác, Hương Thảo đi đến chỗ Nguyễn Tri Hạ: “Đây không phải vợ cũ của cậu Tư mà mấy hôm trước mới có tình mới đây sao? Đến thuê phòng cùng với bạn trai mới à?”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Liên quan gì đến cô.”
“Cô cũng biết chửi người nữa à.” Lưu Chiến Hằng đi theo từ phía sau lên tiếng, giọng nói của anh có chút kinh ngạc.
Phía trước là Nguyễn Hương Thảo hận cô tận xương tủy, phía sau là tên thân kinh cứ bám như đĩa bám, phút chốc Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mắt cô càng khó chịu hơn.
Cô lách qua Nguyễn Hương Thảo bước thẳng tới quầy tiếp tân: “Trả phòng, cám ơn.”
Cô cảm thấy với những người này, nói thêm câu nào thì đồng nghĩa với giảm thọ thêm vài năm.
Lúc này, cô nghe thấy giọng điệu khiêu khích của Nguyễn Hương Thảo vang lên: “Anh là bạn trai mới của Nguyễn Tri Hạ phải không? Tuy là không bằng với Tư Mộ Hàn, nhưng nhìn cũng không tệ, sao lại chịu phụ nữ lỡ đò vậy.”
Nguyễn Tri Hạ khựng lại, chú ý lắng nghe xem Lưu Chiến Hằng trả lời như thế nào.
Nhưng đợi lúc lâu vẫn không nghe thấy Lưu Chiến Hằng lên tiếng trả lời.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, thì thấy Lưu Chiến Hằng đang nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyễn Hương Thảo, cũng không biết là anh đang nhìn cái gì.
Nguyễn Hương Thảo thấy Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm vào mình, liền có chút kiêu hãnh vì nghĩ rằng Lưu Chiến Hằng đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình, bất giác cô ngẩng cằm lên, tỏ vẻ kiêu ngạo quay đầu liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Ánh mắt của Nguyễn Hương Thảo đắc thắng và đầy khiêu khích.
Nguyễn Tri Hạ nhếch mép rồi xoay người chuẩn bị đi.
Cô lại nghe thấy tiếng Nguyễn Hương Thảo vang lên: “Anh nhìn đủ chưa? Tuy là tôi đẹp hơn Nguyễn Tri Hạ, nhưng tôi đã có bạn trai rồi, tôi cho phép anh thích tôi, nhưng anh đừng hy vọng tôi sẽ cho anh cơ hội.”
Xém chút nữa Nguyễn Tri Hạ bị sặc bởi nước miếng của mình.
Đúng là sau khi yêu Trần Tuấn Tú, Nguyễn Hương Thảo có vẻ càng ngày càng tự tin hơn.
Tiếp theo giọng của Lưu Chiến Hằng vang lên: “Xin lỗi cô, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đôi mắt của cô vô hồn nhìn có vẻ không đủ tinh thần, dáng người có vẻ mệt mỏi, cô trang điểm đậm như vậy cũng không che được đâu, tôi không hề kỳ thị cái nghề làm ‘gái’, chỉ là muốn nhắc cô nên chú ý đến sức khỏe của mình hơn…”
Nguyễn Hương Thảo tức giận lớn tiếng chửi ầm ĩ: “Cậu nói cái gì! Cậu bị điên à, cái gì mà gái với gái, tôi là diễn viên! Đúng là chỉ có cái hạng người như Nguyễn Tri Hạ mới chọn cái hạng đàn ông như cậu? Đúng là nồi nào vung nấy, hức!”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ rằng Lưu Chiến Hằng sẽ nói Nguyễn Hương Thảo như vậy.
Cô quay đầu lại thấy Lưu Chiến Hằng vừa mới bị Nguyễn Hương Thảo mắng té tát đang ung dung đứng đó.
Có vẻ như anh cảm nhận được cô đang nhìn anh, nên Lưu Chiến Hằng còn chớp chớp mắt nhìn sang hướng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngượng ngùng nhếch môi.
Nguyễn Hương Thảo chú ý tới động tác nhỏ đó của Lưu Chiến Hằng, cô quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô đắc ý lắm sao? Hãy đợi đấy!”
Nói xong, Nguyễn Hương Thảo cùng với mấy người bạn của cô tức tối rời đi.
Lưu Chiến Hằng vẻ mặt tiếc nuối đi đến bên cạnh cô: “Cô đó là diễn viên hả, sớm biết vậy tôi ghi âm lại những lời nói vừa rồi, không chừng bán được nhiều tiền đó chứ.”
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng đánh tan tưởng tượng của anh: “Anh hơi ảo tưởng rồi đó, ghi âm chửi người của Nguyễn Hương Thảo từ lâu đã không còn giá trị rồi.”
Thanh danh của Nguyễn Hương Thảo trong giới giải trí chỉ còn xấu với xấu, cho nên việc cô chửi người khác cũng đã không còn ai quan tâm đến.
Có vẻ như Lưu Chiến Hằng cũng chỉ nói suông thôi, cũng không nói sâu vào đề tài, anh hỏi cô: “Cô ta cũng họ Nguyễn? Hai người là họ hàng sao?”
“Cô ta là…” Nguyễn Tri Hạ vừa mở miệng, liền cảm nhận được mình đang trả lời câu hỏi của anh.
Cô liền nuốt ngược lại những gì định nói vào trong, rồi kéo anh vào góc hỏi ngược lại anh: “Nói, sao anh biết tôi, và sao còn biết chuyện tôi có con?”