Chương 844:
Chẳng lẽ là Tư thị đã đi vào nề nếp?
Cô cũng đã nói không có đồ gì vậy mà Tư Mộ Hàn còn một hai phải mang theo người đến đây giúp cô dọn.
Nhìn bộ dáng một đám thủ hạ của anh đứng ở trong phòng không thể làm gì được, Nguyễn Tri Hạ xem bất quá đi, nói: “Tôi sẽ tự mình làm, tất cả toàn là đồ cá nhân……”
Cũng không trách bọn họ không thể xuống tay được, bởi vì đúng là cô không có đồ gì.
Tư Mộ Hàn đứng ở cửa nhìn lướt qua, rất rõ ràng phát hiện ra trong căn phòng này chỉ có dấu vết một người là Nguyễn Tri Hạ ở.
Anh giống như lơ đãng hỏi: “Lưu Chiến Hằng ở đâu?”
Nguyễn Tri Hạ đang thu dọn đồ của mình, thuận miệng nói: “Anh ấy ở phòng anh ấy.”
Tư Mộ Hàn trầm ngâm một lát, không nói thêm gì nữa.
Chờ Nguyễn Tri Hạ thu xếp xong đồ đạc đi ra ngoài, đã bị thủ hạ của Tư Mộ Hàn trực tiếp lôi vào vào thang máy.
Nguyễn Tri Hạ hỏi Tư Mộ Hàn: “Không phải ở đối diện à?”
Tư Mộ Hàn liếc mắt quét cô một cái, khí định thần nhàn nói: “Quá nhỏ, ở không được.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi không còn lời nào để nói.
Căn hộ hạng sang trong tiểu khu đều căn hộ song lập, vốn không nhỏ.
Hơn nữa Tư Mộ Hàn mới chuyển đến bao lâu, lại muốn đổi nhà……
Có lẽ đây là khả năng của kẻ có tiền.
Ô tô cuối cùng dừng lại trước một biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ đứng trước cửa biệt thự, mới rõ tại sao Mặc Mộ Hàn nói trong phòng kia quá nhỏ, không ở được.
Vườn hoa ở tầng bốn của biệt thự, sân nhà rộng lớn, người giúp việc và bảo vệ nối đuôi đi thành hàng.
Mới đi được đến cửa, người giúp việc và bảo vệ đã xếp thành một hàng đứng ở hai bên, xoay người chào: “Cậu chủ.”
Nguyễn Tri Hạ dời mắt, theo Mặc Mộ Hàn đi vào trong.
Hai người còn chưa đi vào đại sảnh, một cục thịt nhỏ từ bên trong chạy vội ra.
Tư Mộ Hàn đứng trước Nguyễn Tri Hạ, nhìn thấy cục thịt nhỏ đang vội chạy đến đây, nên dừng bước, đưa tay ra để chuẩn bị tiếp được con bé….
Có điều, cục bột nhỏ lại chạy ngang qua anh, nhanh chóng nhào vào ngực Nguyễn Tri Hạ.
“Dì Hạ.”
Cô bé giương đôi mắt to ngầm ngập nước, hơi thở, âm thanh của trẻ con đang gọi cô.
Tư Hạ mỗi lần nhìn thấy cô điều rất nhiệt tình, ngày xưa mỗi một lần Nguyễn Tri Hạ điều sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng và vui vẻ.
Lúc này, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi chua chát muốn khóc.
“Tư Hạ…”
Nguyễn Tri Hạ ôm chặt lấy con bé, hốc mắt ửng đỏ.
Cô phải nói như thế nào với Tư Hạ rằng cô không phải là “Dì Hạ” của con bé mà cô là “Mẹ”….
Tư Mộ Hàn thu tay về, khuôn mặt đen lại, quay đầu đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ôm Tư Hạ, đôi mắt điều đã đỏ lên, đôi môi mím lại để không thể khóc thành tiếng.
Anh hơi nhíu mày, người giúp việc ở một bên muốn tiến lên đã bị ánh mắt của anh ngăn lại.
Một lúc lâu sau, Tư Hạ ngửa đầu lên, thở phì phì nói: “Chặt quá.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy vội vàng buông Tư Hạ ra.