Chương 92:
Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Đồng nghiệp kia định nói lại thôi, nhìn cô với ánh mắt: tự cầu phúc đi.
Nguyễn Tri Hạ ngược lại không sợ, giám đốc kia chính là một tên nịnh hót không có tài cán gì lại còn háo sắc.
Hơn nữa, cô đã sớm có chuẩn bị.
…
Nguyễn Tri Hạ gõ cửa, bước vào phòng giám đốc.
“Chi Chi, cô lại đây xem, đây là tài liệu tôi vừa sửa lại, lát nữa cô cầm đi mà xem.”
Vừa bắt đầu đã gọi thân thiết như vậy sao?
“Cảm ơn giám đốc.” Nguyễn Tri Hạ duỗi tay lấy giấy tờ
Giám đốc liền sờ lên tay cô: “Đừng đi vội như thế, chúng ta nói chuyện công việc một chút.”
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt bât biến rút tay lại, gián đốc bỗng kéo lấy bàn tay cô: “Ngồi xuống bên cạnh tôi, chúng ta ngồi gần một chút mới dễ nói chuyện.”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ có chút lạnh: “Giám đốc, làm phiền buông tay tôi ra.”
Gián đốc cho rằng mình đã ám chỉ đủ cho Nguyễn Tri Hạ rồi, nhưng ông không ngờ Nguyễn Tri Hạ vậy mà không biết đưa đẩy.
Sắc mặt ông ta trầm xuống, dùng lực kéo Nguyễn Tri Hạ về phía mình, tay còn lại khoác lấy eo cô, vẻ mặt nóng nảy nói: “Lời của cô hai lúc trước cô cũng nghe rồi, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời khiến tôi vui vẻ, tôi sẽ không làm khó cô.”
“Hử?” Nguyễn Tri Hạ cười nhìn ông ta, một tay thò vào trong túi áo khoác.
Giám đốc cho rằng có hi vọng, sáp lại định hôn cô, song ông ta chưa kịp sáp lại gần liền cảm thấy có chút ngứa, mắt mở to vô cùng, chỉ vào cô nói một chữ “cô” liền ầm một tiếng ngã xuống đất.
Nguyễn Tri Hạ cất gậy điện phòng thân đi, lấy tài liệu, bước qua người giám đốc, nghênh ngang đi ra ngoài,
Trải qua chuyện ở club Đỏ, cô đã nhớ đời rồi.
Đồng nghiệp bên ngoài thấy nhanh như vậy cô đã đi ra, mặt ai cũng kinh ngạc.
Đối với ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, Nguyễn Tri Hạ chỉ quay lại cười.
Cô vừa ngồi xuống, điện thoại liền reo lên.
Số điện thoại có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.
Cô vốn dĩ không định nghe, nhưng nghĩ đến cái người mà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp kia, vẫn là nghe máy đã: “Có chuyện sao?”
Tư Mộ Hàn thấy ngữ khí của cô có chút lạnh nhạt, đột nhiên có chút hối hận trước kia nhất thời cao hứng, nói ra mình dùng tên của em họ.
Chẳng qua, nếu như lúc đầu cô đã biết anh là Tư Mộ Hàn, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện thú vị sau này.
Ngữ khí của Tư Mộ Hàn không khác gì thường ngày: “Ngày đầu tiên đi làm thế nào?”
Động tác lật tài kiệu của Nguyễn Tri Hạ bỗng dừng lại, anh là đang cố ý gọi điện quan tâm tình hình ngày đầu tiên đi làm của cô sao?
Nguyễn Tri Hạ gấp tài liệu lại, hỏi anh: “Anh gọi đến là để nói cái này?”
“Đừng quên cô còn nợ tôi một bữa ăn, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay đi, tôi đến đón cô tan làm.” Tư Mộ Hàn nói xong, liền trực tiếp ngắt điện thoại, không cho cô cơ hội từ chối.
Nguyễn Tri Hạ có chút nghi ngờ nghĩ, buổi sáng cô oán giận “Tư Gia Thành”, theo lí mà nói, anh ta sẽ tức giận, sau đó nghĩ biện pháp trừng trị cô.
Kết quả, giọng điệu anh ta bình lặng như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.
Điều này khiến cô có chút hoang mang a.
“Có người không, giám đốc ngất xỉu rồi.”
Phòng làm việc của giám đốc cách chỗ ngồi của Nguyễn Tri Hạ không xa, Nguyễn Tri Hạ nâng mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa gọi người.