Chương 1037:
Lúc Tư Hạ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, cao hứng chạy tới vọt vào trong ngực cô.
“Mẹ!”
Cô bé Tư Hạ đã lên không ít cân, lúc Nguyễn Tri Hạ bế con bé lên, cảm giác so với lúc trước đã nặng hơn một chút.
“Lúc ba mẹ không ở đây, con có ăn nhiều cơm, ngủ thật tốt không? Hử?” Nguyễn Tri Hạ ôm cô bé ngồi lên ghế sa lon.
Có người giúp việc bưng nước tới.
Nguyễn Tri Hạ thấp giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
“Có!” Tư Hạ lớn tiếng trả lời, rồi lại dài cổ hướng về phía Nguyễn Tri Hạ vừa bước vào nhìn chăm chăm.
Nguyễn Tri Hạ cũng theo tầm mất cô bé nhìn tới, qua hai giây, Tư Hạ thu hồi tầm mắt, ngửa đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Ba đâu ạ?”
Biểu tình trên mặt Nguyễn Tri Hạ phai nhạt đi một chút, trong mắt thoáng qua một chút ảm đạm: “Ba đi công ty, ba có chuyện bận rộn.”
“À.” Thanh âm Tư Hạ có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần.
Ba không có ở đây cũng không sao, có mẹ là được rồi.
…….
Nguyễn Tri Hạ bồi Tư Hạ một lúc, rồi trở về.
Lúc sắp đi, Tư Hạ kéo tay cô muốn đi cùng cô.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ sờ đầu bé: “Ngày mai mẹ tới nhé.”
“Con không…” Tư Hạ quệt mồm, kéo cô lại, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
Nguyễn Tri Hạ nhìn đến đau lòng, không nguyên tắc thỏa hiệp: “Vậy mẹ gọi điện cho ba một chút, xem có thể ở lại không nhé?”
Tư Hạ vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng kiên nhẫn nói phải trái với bé, bé vẫn hiểu.
Thật ra Tư Hạ vẫn có chút thiếu tình yêu thương, khi còn bé ở bên cạnh cô bé đều là người giúp việc, hoặc chính là ba nghiêm khắc, cuối cùng con nít vẫn thích phụ nữ vừa ôn nhu vừa đẹp.
Trong xương mỗi đứa bé, luôn có cảm giác phụ thuộc vào người mẹ.
Nguyễn Tri Hạ ôm bé trong ngực, cầm điện thoại gọi cho Tư Mộ Hàn.
Hiếm thấy, sau khi điện thoại thông, mới kêu hai tiếng, Tư Mộ Hàn đã nhận.
“Chuyện gì?”Thanh âm của anh vẫn lạnh lẽo như vậy.
“Tôi bây giờ đang ở nhà anh, Tư Hạ muốn trở về cùng tôi, tôi muốn mang bé tới chỗ tôi vài ngày.” Thật ra trong lòng Nguyễn Tri Hạ không nắm chắc Tư Mộ Hàn sẽ đồng ý.
Trong lòng cô còn suy nghĩ nếu như Tư Mộ Hàn từ chối, thì cô phải nói như thế nào.
Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn không nghĩ ra được lời nào nữa, bởi vì Tư Mộ Hàn đã đồng ý.
“Có thể.” Trong giọng anh nghe không ra hứng thú, hỏi cô: “Còn chuyện gì khác không?”
Lời Nguyễn Tri Hạ vừa định nói liền nuốt trở về, sững sờ một chút mới lên tiếng: “Không có.”
“Tôi chuẩn bị họp.”
Tự nhiên Nguyễn Tri Hạ nghe được, Tư Mộ Hàn đang nhắc nhở cô cúp máy, không nên trễ nải thời gian của anh.
Nếu Tư Mộ Hàn đã đồng ý để cô dẫn Tư Hạ đi vài ngày, thì cô cũng không còn gì muốn nói.
“Anh tiếp tục đi, hẹn gặp lại.”
Cô nói xong, theo thói quen chờ Tư Mộ Hàn cúp máy.