Cố Tri Dân cảm động thiếu chút nữa khóc lên.
Anh ta vẻ mặt cảm động nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Vậy mà cậu còn nhớ đồ ăn tôi thích!”
Nhưng mà, anh ta vừa dứt lời, đã phát hiện vẻ mặt Tư Mộ Hàn trở nên có chút đáng sợ.
“Sao. . . . . . sao vậy?” Cố Tri Dân nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
Chẳng lẽ bày tỏ chút cảm động cũng không được sao?
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn Cố Tri Dân: “Mấy món kia đều do tôi gọi đấy.”
“Sao em biết anh thích mấy món này vậy?” Cố Tri Dân không ngờ đồ ăn này là do Nguyễn Tri Hạ gọi.
Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ tay của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.
Nguyễn Tri Hạ cười giải thích: “Lúc trước khi ăn cơm với Tiểu Lệ, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhắc tới một chút, trí nhớ của tôi tốt, cho nên nhớ kỹ.”
Cố Tri Dân nghe vậy thì khẽ sửng sốt, sau đó không có cảm xúc gì cười một tiếng: “Bình thường cô ấy nhắc đến anh đều không có lời gì hay, là nói tới lúc mắng anh đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ: “. . . . . . Cũng tàm tạm.”
Thẩm Lệ thường xuyên đâm chọc Cố Tri Dân với cô.
Bọn cô ăn cơm với nhau rất nhiều lần, Thẩm Lệ thường xuyên sẽ vô ý nói mấy lời kiểu: “Cái tên XX Cố Tri Dân thích ăn món này, cũng không biết món này ngon chỗ nào nữa. . . . . .” “Tên cực kỳ XX Cố Tri Dân kia thích ăn loại đồ ăn. . . . . . này”.
Cô nghe nhiều rồi, cho nên cũng nhớ chút chút.
Nhưng mà, thật ra hai người kia hiểu nhau rất rõ đấy.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn một cái: “Ăn cơm đi.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc cô, sau đó tự mình dùng bữa, cũng không để ý đến cô.
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng hỏi anh: “Sao anh lại tức giận rồi?”
“Không có.” Tư Mộ Hàn trực tiếp phủ nhận.
Nguyễn Tri Hạ gắp cho anh một miếng thịt, Tư Mộ Hàn để thịt ở một bên bát chứ không ăn.
Còn nói không tức giận.
Tính cách của người đàn ông này, thay đổi thất thường giống như trời tháng sáu vậy.
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận nhớ lại một chút, lúc trước bọn họ cùng nhau đến Kim Hải, đến lúc nãy trước khi Cố Tri Dân đến, dáng vẻ của Tư Mộ Hàn nhìn qua vẫn rất vui vẻ.
Bây giờ đột nhiên lại tức giận, ngoài chuyện cô gọi món Cố Tri Dân thích, Nguyễn Tri Hạ cũng không thể nghĩ ra có chuyện khác làm anh tức giận nữa.
Cũng không biết người đàn ông này lấy đâu ra nhiều sức để tức giận vậy nữa.
Nguyễn Tri Hạ giống như vô tình nói với anh một câu: “Sau này nếu có thời gian, đi bệnh viện kiểm tra gan một chút đi.”
Tư Mộ Hàn chỉ nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.
Vì thế, Nguyễn Tri Hạ lại thêm một câu: “Người thường xuyên tức giận, không tốt cho gan.”
Tư Mộ Hàn buông đũa quay đầu nhìn cô, giọng điệu không tốt: “Nguyễn Tri Hạ!”
“Gọi em làm gì?” Nguyễn Tri Hạ khẽ nhếch cằm, gõ lên đầu anh một cái.
Tư Mộ Hàn giật mình, vươn tay sờ sờ đầu vừa bị Nguyễn Tri Hạ gõ, trong chốc lát quên mất phản ứng.
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa từng nhìn thấy phản ứng thế này của Tư Mộ Hàn, cô nhíu mày nói với anh: “Muốn kết hôn thì ngoan ngoãn một chút!”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không có cảm xúc gì, anh không nói một lời quay đầu đi, không nhìn Nguyễn Tri Hạ nữa.