Chương 866:
Gương mặt Cố Tri Dân cười như muốn nở hoa, không biết lấy từ đâu ra một cái kẹo que cầu vồng đưa cho Tư Hạ, giọng nói cũng càng dịu dàng hơn: “Cháu có ăn kẹo không?”
Nếu không phải Nguyễn Tri Hạ biết Cố Tri Dân không thiếu tiền, cô hẳn sẽ cho rằng Cố Tri Dân là một ông chú hư hỏng lừa bán trẻ con đấy.
Khi Tư Hạ nhìn thấy kẹo que cầu vồng thì đôi mắt to nhìn chằm chằm.
Không có đứa trẻ nào không thích ăn kẹo.
Bàn tay nhỏ bé của Tư Hạ giơ ra rồi rụt trở lại.
Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, khẽ kêu một tiếng: “Mẹ.”
Tư Hạ đang dùng cách của mình để hỏi ý kiến của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ mím môi cười và bế cô bé lên: “Chú Cố cho kẹo, Tri Hạ có thể nhận nhưng phải nói cảm ơn đấy.”
Tư Hạ liếc nhìn Cố Tri Dân rồi giơ bàn tay nhỏ bé ra nhanh chóng nhận lấy cái kẹo, khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn chú Cố.”
Trong lòng Cố Tri Dân như muốn nở hoa đều viết rõ ở trên mặt.
“Tri Hạ, chú này không chỉ có kẹo, còn có đặc biệt nhiều món ăn ngon, khoai tây chiên và các loại kẹo nữa…”
Sau đó Cố Tri Dân còn nói rất nhiều, nhưng Tư Hạ cũng chỉ nhớ rõ khoai tây chiên và kẹo.
Cô bé cúi đầu liếc nhìn kẹo que cầu vồng trong tay mình, thỏa mãn dựa vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ, rõ ràng không hứng thú lắm với những thứ Cố Tri Dân đã nói.
Cố Tri Dân thoạt nhìn có chút tổn thương.
Nguyễn Tri Hạ đúng lúc lên tiếng nói: “Chúng ta đi tìm Tiểu Lệ trước đi. Tri Hạ còn nhỏ, có rất nhiều thứ cũng ăn không hết.”
Cố Tri Dân khẽ gật đầu và dẫn bọn họ đi tới gian phòng của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ bước vào thì hai mắt sáng lên và chạy tới: “Tri Hạ cho dì ôm một cái nào.”
Tư Hạ hơi do dự nhưng vẫn giơ tay về phía Thẩm Lệ.
Vẻ mặt Thẩm Lệ ngạc nhiên bế Tư Hạ: “Tri Hạ tự nhiên để cho dì bế à, không sợ người lạ sao? Thật là đáng yêu…”
Thẩm Lệ không nhịn được hôn ở trên mặt cô bé mấy cái.
Cố Tri Dân đứng bên cạnh thấy thế thì hít sâu một hơi, lặng lẽ xoay đầu qua một bên.
Nguyễn Tri Hạ mơ hồ hiểu rõ, Tư Hạ thật ra là một bạn nhỏ coi trọng khuôn mặt.
Các bạn nhỏ thường sẽ thân thiết với phái nữ hơn.
Thẩm Lệ làm việc trong giới giải trí, mặt mũi tất nhiên không tầm thường, Tư Hạ rất dễ dàng có thiện cảm với cô ấy.
Thẩm Lệ bế Tư Hạ ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Cố Tri Dân vừa cười vừa nói: “Tổng Giám đốc Cố rất rảnh rỗi sao?”
Cố Tri Dân giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời nói của Thẩm Lệ: “Anh rất bận, nhưng hôm nay Tiểu Tri Hạ tới, anh cũng chỉ đành tranh thủ thời gian thôi.”
Muốn đuổi anh ta đi sao? Không được đâu.
Nguyễn Tri Hạ hết nhìn Thẩm Lệ lại nhìn sang Cố Tri Dân rồi mỉm cười không nói gì.
Cô quay đầu lại và thấy Tư Hạ đang nhìn cô với vẻ mặt khẩn trương.
Nguyễn Tri Hạ gọi một tiếng: “Tri Hạ?”
Trên mặt Tư Hạ càng khẩn trương hơn, cô bé vặn vẹo ở trên người Thẩm Lệ dường như muốn xuống.
Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?
Thẩm Lệ cũng nhận thấy Tư Hạ muốn xuống liền thả tay để cô bé xuống đất.