Chương 72:
Tư Mộ Hàn thấy vẻ mặt cô đã trở lại bình thường, liền đoán được cô đã biết được giữa bọn họ không xảy ra chuyện gì rồi.
“Ăn cơm trước đã.” Anh nói xong liền đi thẳng xuống lầu.
Trước đây cô nghĩ rằng đã làm chuyện đó cùng “Tư Gia Thành” nên mới không có khẩu vị gì, kì thực cô đã sớm đói bụng rồi.
Trong phòng ăn.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi đối diện nhau, vệ sĩ bưng đồ ăn lên.
Cô luôn thấy tò mò tại sao chỉ có vệ sĩ mà không có người làm trong biệt thự này, bình thường thì người làm nữ sẽ có thể chăm sóc người khác tốt hơn chứ.
Nguyễn Tri Hạ liền thằm dò hỏi “Tư Gia Thành” : “Anh họ anh có phải rất ghét phụ nữ không?”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, động tác khuấy cháo liền ngừng một chút, anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao chứ?
Anh bỏ chiếc thìa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Tại sao hỏi vậy?”
Nguyễn Tri Hạ cũng buông chiếc thìa trong tay ra: “Hình như anh ta không muốn thấy mặt tôi, cũng không có người phụ nữ nào khác trong biệt thự này cả.”
Tư Mộ Hàn cười cười nhưng không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chính mình hình như đã quên mất cái gì, cô vươn tay xoa đầu mình, đột nhiên ngồi thẳng người: “Thẩm Lệ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Nói xong cô lại nghĩ đến, tuy Tư Mộ Hàn đã gặp qua Thẩm Lệ, nhưng có lẽ không biết cô ấy, liền bổ sung nói thêm: “ đó là người bạn hôm ấy đến biệt thự tìm tôi, cô ấy có quen biết với Cố Tri Dân.
Nhớ đến việc tối qua, vẻ mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống: “Cô ta không sao hết.”
Còn có tâm trạng mà quan tâm người khác, nếu hôm qua anh không đến đấy, xem xem cô làm sao có thể nhảy ra từ câu lạc bộ Đỏ nọ.
Nguyễn Tri Hạ lại thấy không an tâm lắm, liền vươn tay tìm điện thoại của mình, vậy mà mới nhớ tới, điện thoại của cô đã bị rớt xuống khi cô nhảy lầu vào tối qua, có lẽ đã tan thành sáu mảnh rồi.
Tư Mộ Hàn thoáng thấy động tác của cô, liền vươn tay lấy một chiếc hộp từ sau lưng ra, đẩy thẳng tới trước mặt cô.
“Gì vậy?” Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi, nhưng Tư Mộ Hàn lại không nói gì nhiều, liếc cô một cái ra hiệu chính cô tự mở ra xem.
Nguyễn Tri Hạ mở hộp ra, phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại hàng hiệu cho nữ kiểu mới nhất.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía “Tư Gia Thành”: “Anh mua hả?”
“Đừng có mơ, là anh họ mua cho cô đó.” Tư Mộ Hàn lườm cô một cái rồi tiếp tục dùng bữa.
Nguyễn Tri Hạ: “…” nói cứ như cô rất muốn “Tư Gia Thành” mua đồ cho mình vậy.
Nếu là của Tư Mộ Hàn mua thì cô liền nhận vậy.
Nguyễn Tri Hạ phát hiện bên cạnh điện thoại còn có một chiếc sim, là số điện thoại cô sử dụng trước đây.
Có liền bỏ sim vào máy rồi gọi điện cho Thẩm Lệ.
Chuông chờ mới vang một tiếng thì điện thoại đã nối.
Giọng nói của Thẩm Lệ vô cùng lo lắng: “Tri Hạ, cậu có sao không hả? Vẫn ổn chứ?”
“Mình không sao, cậu đã quay lại đoàn làm phim rồi chứ?” Thẩm Lệ trước đây nói qua, hôm nay cô ấy sẽ trở lại đoàn làm phim.
“Cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, mình còn về đoàn phim làm gì nữa, bây giờ mình ra cửa, chúng ta gặp mặt một chút đã.” Đầu máy bên chỗ Thẩm Lệ đã vang lên tiếng xột xoạt thu dọn đồ đạc rồi.
Nguyễn Tri Hạ cũng muốn nói với Thẩm Lệ chuyện xảy ra hôm qua, liền đáp ứng: “Ừm, mình đang dùng cơm, chờ một lát sẽ ra ngoài…”
“Ra gì mà ra, mình tới tìm cậu.” Thẩm Lệ ngắt lời cô, nói xong liền cúp điện thoại.
Cô để điện thoại xuống, vừa ngước mắt liền nhìn thấy người đàn ông trước mắt đang chậm rãi dùng bữa.
Trước mặt cô, anh luôn thể hiện ra sự phách lối và không kiêng kị gì của bản thân mình, nhưng hành động của anh lại tương phản thể hiện ra sự trầm ổn và cẩn thận.
“Chuyện tối qua…” Nguyễn Tri Hạ ngừng một chút mới nói: “Cám ơn anh.”