Chương 3667:
“Mấy tên hung thủ xông vào bệnh viện kia là cô gọi đến hay sao?” Tuy bây giờ anh ta đã giống như chó nhà có tang , nhưng Dương Thừa Húc hoàn toàn không có thu liễm lại , anh ta càng nghĩ càng giận , trái tim trướng đau không chịu nổi , nhìn khuôn mặt thô ráp trước mắt này giơ tay giáng một cái tát xuống.
“Bốp!’’ Một tiếng thanh thúy vang lên , tại trong hành lang trống trải của bệnh viện còn có âm thanh nhỏ vang lên.
Y tá như bị choáng váng , điện thoại vừa gọi điện xong thì sau lưng đột nhiên toát ra một nhân vật chính khác mà cô vừa mới nhắc tới xong. Dù cho cô có lá gan lớn thì lúc này cũng bị dọa cho sợ hãi không nhẹ , cô dựa vào trên tường , miễn cưỡng khôi phục được nhịp tim đập.
“Anh Thừa Húc , Trần Mộc Châu không phải là một cô gái tốt , khuôn mặt của cô ta cũng bị biến dạng rồi , vậy mà anh còn thích cô ta sao?”
Có quan hệ với mấy đại ca băng đảng ở sau lưng chống lưng , y tá đã quen làm theo ý mình. Sau khi cô phục hồi lại tinh thần thì hỏi lại , không có chút hối hận nào vì bản thân mình đã gây ra chuyện chứ nói gì đến việc ăn năn hối lỗi.
“Coi như khuôn mặt Mộc Châu bị biến dạng thì cũng xinh đẹp gấp trăm lần so với cô , cô cũng không cẩn thận soi gương nhìn đi , bộ dáng lớn lên xấu xí còn dám ra đây dọa người , vậy mà còn dám nói đến dung mạo của người khác!”
Vốn chính là chuẩn bị đi đòi một câu trả lời hợp lý , nhưng bây giờ ngay cả đầu sỏ gây chuyện đã trực tiếp tìm được , Dương Thừa Húc nắm lấy y tá bị chửi lại còn đang thẫn thờ , một đường chạy đến văn phòng của viện trưởng , đẩy tay một cái khiến cho người kia ngã trên mặt đất.
“Anh Thừa Húc , anh đây là?” Đúng lúc làm việc tốt trong văn phòng xong , đột nhiên có người xông vào ném cho mình một người phụ nữ , lông mày của viện trưởng nhíu lại , đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía anh ta , thuận tay thả đồ vật xuống , hai tay giao nhau đặt ở trên mặt bàn.
“Chuyện vừa mới xảy ra ở trong bệnh viện , viện trưởng chắc là sẽ không quên đâu phải không?” Đạp một cước nữ y tá không nói một lời nào , Dương Thừa Húc hừ lạnh một tiếng , ở trước mặt mình nói đến là thao thao bất tuyệt , vậy mà ở trước mặt viện trưởng thì ngay cả cái rắm cũng không dám đánh!
“Anh đang nói đến chuyện đám côn đồ đã tấn công ở bệnh viện sao?” Ông ta cũng vừa mới đang xử lý chuyện này , đồ vật nên giao thì ông ta vẫn giao cho không ít. Rõ ràng đám người kia coi như đã an phận thủ thường , tại sao lại đột nhiên nổi điên lên , vẫn còn giết người ở trong địa bàn của ông ta. Có vẻ như bây giờ , trong lúc này còn xảy ra một ít chuyện mà ông ta không biết!
“Ồ , y tá bệnh viện của ông đều thật tốt , bởi vì không quen nhìn vợ chưa cưới của tôi nên mới tự biên tự diễn một màn như vậy!” Nói xong , anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra , ấn mở , giọng nói khinh thường lại tràn ngập ghen ghét của nữ y tá truyền ra.
Một đoạn lời nói không dài… , rất nhanh đã phát xong , viện trưởng có chút quái dị nhìn về phía người phụ nữ đang nằm rạp trên mặt đất ngay cả động cũng không dám động. Ông ta thật sự không nghĩ tới , người phụ nữ này nhìn qua có lá gan nhỏ như vậy lại có thể làm ra những chuyện như thế!
“Anh Thừa Húc yên tâm , chuyện này nhất định tôi sẽ cho anh một cái giá thỏa mãn.” Ở chỗ này bệnh viện của họ coi như cũng có uy tín , nếu như không thể đưa ra một phương pháp xử lý thích đáng , vậy thì về sau cũng không cần ở bên trong thành phố này nữa rồi.
Về điểm này , Dương Thừa Húc vẫn tin tưởng viện trưởng ,anh ta gật đầu nhẹ , ngồi xổm người xuống , cúi đầu di chuyển chiếc nhẫn trong tay , kim cương trong suốt ở dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng mê người , nữ y tá nhất thời không rõ anh muốn làm gì , nhưng vẫn vô ý thức rụt rụt lại phía sau.
Dương Thừa Húc không nhìn cô ta , tự mình chuyển động nhẫn trong chốc lát. Viện trưởng ho nhẹ một tiếng , vừa nói ra một chữ: “Dương.” , anh ta đã giơ tay lên , mượn một góc bén nhọn của kim cương tàn nhẫn rạch một vết thương kinh khủng ở trên mặt của nữ y tá.
“Tôi làm người , coi như bây giờ đang yếu cũng không tới phiên ông ra tay , tôi không muốn làm bẩn tay của Mộc Châu , nhưng không có nghĩa là tôi tha thứ cho cô. Lần này xem ở trên mặt mũi của viện trưởng , tôi có thể không so đo. Nếu như còn muốn giữ mạng sống thì sau này nhìn thấy tôi tốt nhất đi đường vòng!”
Nói xong anh ta quay người tiêu sái rời đi , còn lại trong văn phòng viện trưởng đang trợn mắt há hốc mồm và nữ y tá ôm mặt kêu rên.
Xem như giải quyết được một chuyện lớn rồi , vốn vẻ mặt Dương Thừa Húc đang mỏi mệt lại càng không nhịn được , quả thực mí mắt muốn dính lại với nhau rồi , Dùng dằng tự bản thân mình trở lại phòng bệnh , ngay cả quần áo trên người cũng không quan tâm cởi ra , vén chăn lên , ôm Trần Mộc Châu chìm vào giấc ngủ.