Chương 565:
Nguyễn Tri Hạ đặt một ngón tay lên môi, làm động tác “Suỵt” rồi trốn ra đằng sau xe.
Cô nghe thấy Tư Mộ Hàn lên tiếng hỏi Tần Thủy San: “Đã tìm thấy Nguyễn Tri Hạ chưa?”
Tần Thủy San nhướng mày nhìn thoáng qua nơi ban nãy Nguyễn Tri Hạ vừa đứng rồi khoanh hai tay lại,, khiêu khích nhìn Tư Mộ Hàn: “Thấy rồi thì sao? Mà không thấy thì sao?”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Tuy rằng tôi không có thói quen đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không đánh phụ nữ.”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Thủy San khẽ thay đổi.
“Anh……” Cô ta tức giận nói: “Tôi không nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ gì đó. Dù sao cũng không phải vợ tôi, ai giúp anh để mắt làm gì.”
Nguyễn Tri Hạ đang trốn ở đằng sau xe không nhịn được mà thầm dành một phút mặc niệm cho cô ấy.
Ở một khoảng cách xa như vậy nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm giác được bầu không khí như đang đóng băng.
Giọng nói của Tư Mộ Hàn trầm xuống : “Thật sao?”
Nguyễn Tri Hạ ló đầu ra liền nhìn thấy Tần Thủy San tái mặt lui về sau hai bước, run run nói: “Nguyễn Tri Hạ đã đi rồi, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.”
May thay Nguyễn Tri Hạ đã sớm đoán trước được Tần Thủy San sẽ không chống đỡ được bao lâu nên vào lúc Tần Thủy San lên tiếng, cô đã nhanh chóng đi vòng từ sau xe, bước vào một con hẻm nhỏ.
Đợi đến khi mấy người Tư Mộ Hàn quay đầu lại thì đã không còn bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ ở đằng sau xe nữa rồi.
Tư Mộ Hàn đưa mắt nhìn khắp nơi rồi trầm giọng nói: “Tìm.”
Thời Dũng nghe thấy vậy liền dẫn theo vệ sĩ đi tìm Nguyễn Tri Hạ.
Vệ sĩ đều đã đi hết, chỉ còn mình Tư Mộ Hàn vẫn đứng tại chỗ.
Tư Mộ Hàn có thể cảm giác được Nguyễn Tri Hạ đang ở quanh đây.
Buổi sáng, Cố Tri Dân gọi điện thoại cho anh, nói có người ký gửi một thứ đồ vật kỳ lạ tới Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, bên cạnh mục người nhận hàng có viết hai chữ “XN” nên cậu ta đoán đó là gửi cho anh.
Khi đến Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, xé bỏ lớp giấy bọc ngoài, anh liền nhìn thấy một chiếc hộp cùng với một chiếc bút máy bên trong. Ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ ra thì còn ai có thể là người gửi cái này cho anh nữa?
Ngày hôm qua sau khi đánh nhau với Cố Tri Dân một trận, anh cũng dần bình tĩnh lại, cũng nghĩ được rằng Nguyễn Tri Hạ sẽ không tự tử, nhất định là cô đã chạy trốn rồi.
Nhưng không nhìn thấy người, anh vẫn cảm thấy không yên tâm.
Cho đến khi nhìn thấy bọc hàng kia, trái tim treo lơ lửng của Tư Mộ Hàn mới hạ xuống.
Đúng là Nguyễn Tri Hạ đã chạy trốn rồi.
Không lâu sau, Thời Dũng đã đưa đám vệ sĩ quay lại.
“Cậu chủ.” Thời Dũng đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn. Anh ta nhìn thấy tia hy vọng trong mắt Tư Mộ Hàn nhưng vẫn lựa chọn nói đúng sự thật: “Không tìm được mợ chủ.”
Nói xong, anh ta liền cúi đầu, không nhìn vẻ mặt của Tư Mộ Hàn.
Cả một đêm Tư Mộ Hàn không hề chợp mắt, cho đến tận buổi sáng nhìn thấy bọc hàng kia, anh mới có tinh thần trở lại.
Bọn họ cũng cho rằng tới đây rồi thì nhất định sẽ tìm được Nguyễn Tri Hạ, nhưng kết quả lại không tìm được cô.
Cách đó không xa, Nguyễn Tri Hạ lặng lẽ quay người rời đi.
Trên đời này, chỉ cần một người cố ý thì cho dù là tìm một ai, hay trốn một ai đều là chuyện rất dễ dàng.
Đây cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Khi tới bến xe cũng là vừa lúc Nguyễn Tri Hạ bắt kịp chuyến xe cuối cùng tới thành phố kế bên.
Sau một chuyến đi xe dài bốn tiếng, Nguyễn Tri Hạ mơ màng đến nơi.
Lúc xuống xe đã là buổi chiều.