Chương 927:
Bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy chỉ là muốn được ở bên nhau mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ vừa nghĩ như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng, dễ chịu hơn: “Đúng vậy, đúng là em muốn tái hôn với anh, nằm mơ cũng muốn tái hôn với anh.”
Tối qua đột nhiên cô khôi phục trí nhớ, khi đối mặt với mọi việc trong lòng cũng cảm thấy có hơi bất công.
Nhìn thấy người đàn ông vốn nên là người chồng thân thiết lại đối xử với mình như người dưng, trong lòng cô cũng khó chịu.
Chỉ là, tình cảm không phải thứ dùng công bằng hay không công bằng để so sánh.
Chỉ cần có thể ở bên nhau là được rồi.
Tư Mộ Hàn cười nhạo một tiếng: “Si tâm vọng tưởng.”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Nguyễn Tri Hạ nhoẻn miệng cười với anh: “Con người nếu như không có ý nghĩ ngông cuồng thì sống còn có ý nghĩa gì.”
Tư Mộ Hàn trừng mắt nhìn cô hai giây rồi lập tức đứng dậy, lạnh giọng nói: “Thời Dũng, đi.”
Phía sau cửa bếp trong phòng khách, Thời Dũng đang cùng Thẩm Lệ nghe lén, thấy vậy liền lập tức nhảy ra.
Anh sửa sang lại quần áo trên người rồi vội vàng nói với Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, tôi đi trước đây, cảm ơn vì bữa tối.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu với Thời Dũng rồi nói: “Tạm biệt.”
Lúc này Thời Dũng mới nhấc chân chạy đuổi theo Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, tôi đến đây.”
Khi anh đuổi theo ra ngoài, Tư Mộ Hàn đã đi đến cửa thang máy nhưng vẫn chưa ấn nút thang.
Thời Dũng đi lên ấn thang máy, gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn cười lạnh: “Tôi chưa từng gặp người con gái nào mặt dày như Nguyễn Tri Hạ.”
Thời Dũng do dự một chút rồi cất tiếng sửa lời Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, trừ mợ chủ ra cậu dường như không quen người con gái nào khác.”
Tư Mộ Hàn vừa hai mươi tuổi trừ Tư Cẩm Vân thì đúng là không quen người con gái nào khác.
Tư Mộ Hàn sau khi quen biết Nguyễn Tri Hạ, những người con gái khác anh biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tư Mộ Hàn quay đầu, đôi mắt lạnh như bằng nhìn Thời Dũng: “Tôi đã cho cậu nói chưa?”
“Chưa ạ.” Thời Dũng cúi đầu, cung kính nói.
“Tinh”
Thang máy đúng lúc đến nơi.
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi vào thang máy.
Thời Dũng nhanh chóng đi theo.
Anh vừa mới vào thang máy liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tư Mộ Hàn.
Anh sửng sốt một chút, không đoán được Tư Mộ Hàn có ý gì nên thử ra khỏi thang máy xem sao.
Lúc này, Tư Mộ Hàn mặt không chút thay đổi nhìn anh, lạnh lùng nói ra ba chữ: “Đi thang bộ.”
Nói xong, anh ấn nút đóng cửa thang máy.
Một mình Thời Dũng đứng ngoài cửa thang máy, hỗn độn hết cả.
Sau gần mười năm lại quay đầu lại, Thời Dũng cũng không kìm được nghi hoặc, năm đó sao anh có thể chịu được tính khí này của Tư Mộ Hàn cơ chứ?!
Có điều mười năm đã qua rồi, bây giờ anh cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Anh lạc quan nghĩ, có lẽ rất nhanh thôi cậu chủ sẽ khôi phục trí nhớ.