Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3153:

Lê Quốc Nam thấy cô vì tiền mà không từ thủ đoạn, trong lòng cảm thấy có chút hụt hãng. Anh ta vươn tay kéo cô vào lòng, ôm lấy cái đầu nhỏ của cô, dùng bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve lưng cô cho đến khi người trong lòng anh từ từ mềm nhữn.

Một lúc sau, anh ta cảm thấy lồng ngực ẩm ướt, lông mày khẽ nhíu lại. Năm năm qua, anh để cô gái nhỏ ở lại thành phố này một mình, khiến cô chịu nhiều uất ức, bằng không cũng sẽ không từ cô bé mềm mại đáng yêu biến thành dáng vẻ hiện tại. Mặc dù đã biết sự thật này từ lâu, nhưng khi việc bày ra trước mắt vẫn khiến trái tim Lê Quốc Nam bị chọc cho đau nhói.

Đáng lẽ lúc đó anh ta nên đưa cô gái nhỏ đi cùng, nếu không thì cũng nên tìm một người ở cạnh cô.

“Nếu em đã có kế hoạch, anh cũng không ngại tiền nhiều quá bỏng tay.

Anh sẽ chuẩn bị trước, giúp em chuẩn bị báo cáo giả. Ngày mốt em hãy đến bệnh viện một chuyến, chuyện còn lại cứ ngoan ngoãn nghe anh sắp xếp, biết chưa? Không được tự ý làm loạn. Hai ngày kế tiếp chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu để anh phát hiện em ra ngoài… ”

Nguyễn Tri Hạ đang núp trong vòng tay của Lê Quốc Nam bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt như muốn khóc, trước khi đứng thẳng dậy còn tự nhiên lau nước mắt hòa với nước mũi trên mặt lên áo trước ngực anh ta, rồi mới héo rũ quay về phòng của mình.

Lê Quốc Nam thở dài nhìn theo bóng người dần khuất khỏi tâm mắt.

Không biết là do mang thai hay nguyên nhân nào khác, anh ta luôn cảm thấy tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ đã thay đổi rất nhiều trong những ngày này, khiến anh ta cảm thấy như mình đã trở lại năm năm trước, cũng không biết liệu đó là điều tốt hay xấu.

Suy nghĩ một lát cũng không được gì, anh ta dừng lại không nghĩ tiếp, Lê Quốc Nam chuẩn bị một chút rồi đi ra ngoài. Thời gian không nhiều lắm, phải nhanh chóng lên kế hoạch, con cáo già nhà họ Tư không dễ lừa như vậy.

Trong phòng nhỏ, Lê Quốc Nam và Nguyễn Tri Hạ cũng coi như vui vẻ hoàn thuận đạt được nhận thức chung.

Ông cụ Chánh ngồi trong xe với vẻ mặt nặng nề, trong tay cầm một cây bút nhỏ, bật mở phát âm, nghiễm nhiên là đoạn đối thoại vừa rồi giữa ông ta và Nguyễn Tri Hạ.

Sau khi nghe lại đoạn thảo luận từ đầu đến cuối một lần, mới giao đồ trong tay cho quản gia.

“Xóa hết những lời liên quan đến chuyện mang thai của Nguyễn Tri Hạ, sau đó giao thứ này cho Tư Mộ Hàn, để nó yên tâm kết hôn với Trần Mộc Châu.”

Giọng nói hơi khàn khàn vang lên trong xe, quản gia gật đầu, nhận lấy cây bút nho nhỏ kia, lặng lẽ ngồi một bên không nói lời nào.

Sau khi đánh lái chưa được bao lâu, chiếc ô Nguyễn đã bị kẹt cứng trên đường cao tốc trên cao. Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, ông cụ Chánh nhìn những hạt mưa trên kính đang chảy thành hàng, đột nhiên sửa miệng: “Giao cây bút cho Trần Mộc Châu, nhờ con bé đến bệnh viện chăm sóc đứa cháu trai không nên thân của tôi một chút. Tư Mộ Hàn chắc sẽ không phản đối”

Người quản gia bối rối, nhưng ông ta vẫn làm hết phận sự gật đầu, sau đó xoay người đi sắp xếp.

Hai mươi phút sau, khi ông cụ Chánh bước vào biệt thự của nhà họ Tư, quản gia đã sắp xếp xong mọi thứ, ngay cả bút ghi âm cũng đã được sửa sang và gửi đi. Hiệu suất làm việc cao kinh người.

Phòng bệnh đơn ở tầng cao nhất yên tĩnh thoải mái, trên tay Tư Mộ Hàn cắm một cây kim tiêm, trong bình treo lên cao, dung dịch dinh dưỡng theo đường ống uốn lượn truyền vào cơ thể qua cánh tay, chậm rãi tẩm bổ lại những hao tổn mấy ngày trước đó của anh.

Hai vệ sĩ cao to đứng ở cửa, ngăn lại hầu hết những người đến thăm bệnh.

Trần Mộc Châu đã đến đây mấy lần, nhưng chưa lần nào vào được. Lần này, cô ta liếc nhìn quản gia bên cạnh, người đưa cô ta tới đây, trái tim lại một lần nữa có nhịp đập, yên tâm bước về phía trước.

Vừa bước tới cửa, hai tên vệ sĩ khi trước nhất quyết nói không cho cô ta vào, nhưng bây giờ lại giống như không nhìn thấy cô ta, mắt cũng không liếc lấy một cái, mặc cho cô ta bước vào trong.

Trần Mộc Châu đi vào phòng bệnh nhìn thấy Tư Mộ Hàn ở trên giường, vẫn có chút giật mình.

Cố gắng nhiều lần như vậy, nếu biết sớm đi cùng với quản gia có thể vào đây, cô ta đã chạy ngay tới nhà họ Tư cầu xin giúp đỡ, chứ không cần phải hết lần này đến lần khác tới đây như vậy.

“Công việc giải quyết xong rồi thì đi mang tất cả tài liệu chưa được xử lý ở công ty đem qua đây.” Tư Mộ Hàn không ngẩng đầu, biết rằng người bình thường không vào đây được, cũng lại không thấy hai vệ sĩ phát ra tiếng động gì, nên nghe thấy tiếng mở cửa trong tiềm thức liền cho rằng là trợ lý của anh quay lại, mặt không cảm xúc vừa xử lý công việc riêng vừa nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK