Chương 666:
Tư Cẩm Vân và Tô Miên đúng lúc đi tới, cảnh này ở trong mắt các cô, thật sự trở thành Nguyễn Tri Hạ cưỡng hôn Tư Mộ Hàn.
Tư Cẩm Vân vốn đã không thích Nguyễn Tri Hạ, nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức hung hăng đi nhanh qua bên này.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng giày cao gót ngày càng gần của Tư Cẩm Vân thì muốn lùi lại, nhưng Tư Mộ Hàn lại cắn môi cô không buông, còn mơ hồ nhỏ giọng nói: “Em dám đẩy anh ra thử xem.”
Nguyễn Tri Hạ không dám.
Sở trường của Tư Mộ Hàn chính là uy hiếp cô.
Người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa làm càn.
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nâng mí mắt lên. Thoáng thấy Tư Cẩm Vân đã chạy tới trước mặt, lập tức đưa tay đẩy mạnh Nguyễn Tri Hạ ra.
Anh điều khiển sức lực tốt, Nguyễn Tri Hạ chỉ lảo đảo bị đẩy lùi hai bước về phía sau.
Sau khi đẩy Nguyễn Tri Hạ ra, Tư Mộ Hàn lạnh nhạt đưa tay chỉnh sửa vạt áo của mình một chút. Trong giọng nói nghe không ra cảm xúc: “Nguyễn Tri Hạ, cô còn muốn quấn lấy tôi không buông bao lâu nữa hả.”
Người khác nghe thấy lời này, chính là cảm thấy Tư Mộ Hàn vô cũng chán ghét Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe vào tai, lại nghe thấy mấy phần đắc ý.
Đẩy cô ra, Tư Mộ Hàn rất đắc ý đúng không?
Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể phối hợp với anh: “Có lẽ là muốn quấn lấy vĩnh viễn cả đời không buông đó.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lóe lên. Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ anh, đã nhận ra ý cười trong mắt anh.
Tư Cẩm Vân đứng một bên nghe thấy lời nói của Nguyễn Tri Hạ, tức giận từ sâu trong lòng: “Nguyễn Tri Hạ, là một người phụ nữ, cô có thể giữ lại chút mặt mũi hay không!”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía Tư Cẩm Vân, vẻ mặt cười đến vô hại: “Mặc dù em và Tư Mộ Hàn đã chia tay, nhưng dựa vào sự tôn trọng. Em vẫn muốn gọi chị một tiếng chị gái. Đây là chuyện riêng của em và Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đã hai mươi bảy tuổi, ngay cả việc riêng của anh ấy mà chị cũng muốn quản thúc hay sao? Có phải là quản thúc hơi rộng rồi hay không?”
Tư Cẩm Vân càng nhìn Nguyễn Tri Hạ càng thấy không vừa mắt: “Bây giờ cô còn cho rằng mình là mợ chủ của nhà họ Tư nữa sao ? Chuyện giữa tôi và Mộ Hàn, ở đâu tới phiên cô quản thúc?”
“Không có, em cũng vì rất rõ ràng em không còn là mợ chủ của nhà họ Tư, cho nên mới muốn cứu vãn trái tim của Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, híp mắt vừa cười vừa nói: “Em nghĩ chồng trước của em, đã cảm thấy mong muốn được cứu vãn của em với anh ấy mãnh liệt như thế nào rồi đúng không?”
Cô biết rõ Tư Mộ Hàn thích mắt của cô nhất, cho dù là lúc cười lên, hay là lúc tập trung nhìn anh.
Cô chỉ nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn mấy giây mà thôi, Tư Mộ Hàn đã đưa tay kéo kéo cà vạt của mình, màu mắt dần dần đậm hơn, nhưng anh đã rủ mắt che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, một bộ dáng nhàn nhã, ảm đạm: “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chuyện hôm nay tôi sẽ không tính toán với cô.”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được nhếch miệng một cái.
Giọng điệu này của Tư Mộ Hàn cũng nghe thật hào phóng nhỉ.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời nói của Tư Mộ Hàn thì nhìn thoáng qua Tư Cẩm Vân, sau đó mới bình thản nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi về trước.”
Cô nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, tạm biệt.”
Tư Mộ Hàn bình thường nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Nguyễn Tri Hạ vừa đi, Tư Cẩm Vân đã không nhịn được muốn dạy dỗ Tư Mộ Hàn, nhưng vừa nghĩ tới Tô Miên vẫn còn ở đây, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, sau đó đề nghị: “Mộ Hàn, đưa Tô Miên về giúp chị.”
Nói là đề nghị, còn không bằng nói là ra lệnh đi.
Tư Cẩm Vân là người mạnh mẽ, cũng có một chút ý nghĩ muốn khống chế đứa em trai này trong tay.
“Không phải đã nói rồi sao, để Thời Dũng đưa cô ta về, thời gian của em rất quý giá, không thể tùy tiện lãng phí như vậy.” Tư Mộ Hàn liếc Tư Cẩm Vân một cái, sau đó xoay người đi tới chỗ xe của mình.
Tư Cẩm Vân cảm thấy Tư Mộ Hàn không nể mặt mình, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô ta nhịn không được nhìn thoáng qua hướng Nguyễn Tri Hạ biến mất.