Chương 972:
Sáng nay hơi nhiều việc nên mình lên hơi chậm! Mong cả nhà thông cảm và chúc cả nhà nhiều niềm vui nhiều sức khỏe!
Nếu là trước đây, thế nào Thời Dũng cũng sẽ không đưa ra ý kiến này, để Tư Mộ Hàn tìm Lưu Chiến Hằng thử một chút.
Suy cho cùng Nguyễn Tri Hạ quan trọng với Tư Mộ Hàn như thế nào, không xử lý Lưu Chiến Hằng cũng đã là có lòng từ bi rồi.
Chủ yếu là bây giờ quan hệ của anh và Nguyễn Tri Hạ còn rất nhạt nhòa, Thời Dũng cũng là nghĩ Tư Mộ Hàn có thể tốt lên sớm một chút, mới nghĩ đến cái ý tưởng này.
Thời Dũng không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu lui ra ngoài.
Tư Mộ Hàn đưa tay đè lên mi tâm của mình, lúc buông tay ra, vẻ mặt có chút khó đoán được.
…
Hai ngày nay Nguyễn Tri Hạ đều chờ lúc Tư Mộ Hàn không ở nhà, mới đi gặp Tri Hạ.
Mà thời gian đi cũng không cố định, có thể là buổi sáng, cũng có thể lại là buổi chiều, vừa khéo có thể hoàn toàn bỏ lỡ gặp mặt cùng Tư Mộ Hàn.
Cô cũng không phải là cố ý tránh Tư Mộ Hàn, chủ yếu là bởi vì, cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào để đối mặt với Tư Mộ Hàn.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn sẽ nói gì?
Làm hoà như thế nào?
Nhưng mà, khiến cô có chút ngoài ý muốn chính là, lúc cô đi gặp Tri Hạ, mấy người bảo vệ kia cũng không ngăn cô.
Lúc ấy Tư Mộ Hàn đã giận đến mức muốn đem cô ném ra ngoài, cô đã nghĩ là, có thể Tư Mộ Hàn sẽ không cho cô đi gặp Tri Hạ nữa.
Nhưng cũng may, anh cũng không có như vậy.
Hôm nay cô dự định buổi chiều, đi tới chỗ Tư Mộ Hàn gặp Tri Hạ.
Trên đường đi, còn cố ý mua bánh gatô nhỏ cho Tri Hạ.
Chỉ có điều, hôm nay cô mới đi tới cửa, đã bị bảo vệ ngăn lại.
“Thật xin lỗi, Cô Hạ, cô không thể đi vào.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, hỏi: “Vì sao vậy?”
“Cậu chủ dặn dò như vậy, đừng để chúng tôi phải khó xử.”
Hóa ra là Tư Mộ Hàn dặn dò.
Hai ngày trước, cô có thể không trở ngại vào gặp Tri Hạ, là bởi vì Tư Mộ Hàn quên dặn dò bọn họ, cô mới có thể đi vào sao?
Cẩn thận nghĩ lại, khả năng này có hơi lớn.
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi qua một bên, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.
Sau khi điện thoại kết nối, chỉ vang lên hai tiếng tút, liền có người nhận.
Tư Mộ Hàn nhận điện thoại cũng không lập tức mở miệng nói chuyện.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, là anh đang chờ cô mở miệng.
Nguyễn Tri Hạ hơi thở dài, mở đầu lên tiếng nói: “Tư Mộ Hàn, chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút đi.”
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn không mặn không nhạt, lộ ra mười phần lạnh lùng: “Tôi rất bận.”
“Bận hơn nữa anh cũng không đi ăn cơm? Lúc ăn cơm thì gặp nhau nói chuyện?” Trong lòng Nguyễn Tri Hạ tự nói với mình, Tư Mộ Hàn là bệnh nhân, bây giờ cô nên thỏa hiệp và nhường nhịn, chờ sau này Tư Mộ Hàn tốt rồi, nhất định sẽ đòi lại.
Tư Mộ Hàn không hề phối hợp chút nào, mười phần kiêu ngạo nói: “Ăn cơm chỉ ăn cơm, không nói chuyện.”
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, tức giận tới mức cúp điện thoại, chống nạnh đứng ở ven đường khôi phục tâm trạng của mình.