Chương 2771:
Tiêu Văn sợ hãi tăng cao âm lượng: “Tôi thật sự không biết! Đột nhiên anh ta đến tìm tôi, nói là có thể giúp tôi, lúc đó tôi đã bước đến đường cùng rồi, tôi cũng không biết anh ta là ai, tôi tin tưởng anh ta, không ngờ anh ta cho tôi tiền thật, còn giúp tôi thành công bỏ đứa bé…”
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Văn không giống như đang nói dối.
“Không nói thật.” Nhưng Thẩm Lệ vẫn quyết định lừa dối Tiêu Văn thử xem.
Dù sao, người phụ nữ Tiêu Văn này không đáng để tin tưởng, nói chuyện giống như đánh rắm vậy.
“Lời tôi nói đều là sự thật.” Trong mắt Tiêu Văn đong đầy hoảng sợ nói: “Tôi thật sự không nói dối.”
Chương 1545: EM LÀM SAO
Lúc này Thẩm Lệ mới tin lời Tiêu Văn nói.
Tinh thần Tiêu Văn đã bị cô làm cho sụp đổ, cũng không còn sức lực biên soạn lời nói dối lừa cô nữa.
Thẩm Lệ cướp lấy điện thoại di động của Tiêu Văn, xóa bộ toàn bộ ảnh và video mà Tiêu Văn vừa quay chụp trong điện thoại di động.
Sau đó, cô rủ mắt đối mặt với ánh mắt không cam lòng của Tiêu Văn.
Cô mặt đối mặt với Tiêu Văn, nở một nụ cười, trong ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Văn, lấy điện thoại di động đánh cô ta ngất xỉu.
Sau đó, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ném mạnh điện thoại di động xuống đất, nhưng chất lượng điện thoại này cũng khá tốt, không dễ dàng bị ném hỏng như vậy, cô ném nhiều lần trong nhà vệ sinh mới ném hỏng điện thoại di động.
Sau đó nhặt điện thoại bể nát ném vào trong bồn cầu.
Tiếng xả nước của bồn cầu hơi lớn khiến cô không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
Chờ đến khi cô nhận ra sau lưng có người, sau gáy đã đau nhói, toàn bộ trước mắt cô chợt tối sầm.
Mãi đến khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô cũng không nhìn thấy người đánh ngất mình là ai.
….
Tích…
Khi Thẩm Lệ tỉnh lại, đầu tiên là nghe thấy âm thanh của máy móc.
Âm thanh này cũng không xa lạ gì, khi cô quay phim hiện đại, bị thương nằm viện, sau khi tỉnh lại chính là cảnh tượng như vậy, đầu tiên chính là nghe thấy âm thanh của máy móc.
Mở mắt ra là một màu trắng xóa.
“Thẩm Tiểu Lệ!” Giọng nói Cố Tri Dân vang lên phía trên đỉnh đầu.
Cả người anh đều tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt đỏ như mắt thỏ.
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào anh ta, phát hiện dáng vẻ này của anh ta xấu quá, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ lại xem vì sao mình lại thích anh ta nhiều năm như vậy.
Cô không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Cố Tri Dân.