Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1690:

 

Ngoài cửa chính, chiếc Bentley của Tư Mộ Hàn đang dừng ở ngoài kia và anh đang mở cửa xe cho Tô Miên.

 

Sau khi Tô Miên ngồi ổn định, lúc anh đóng cửa xe muốn đến bên kia xe, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đám người Nguyễn Tri Hạ ở bên trong đại sảnh.

 

Nguyễn Tri Hạ đi phía trước, Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng đều đang đi phía sau cách cô một đoạn, giống như hai kẻ theo đuổi của cô.

 

“Gặp người cũ, nghe nói không đỏ mặt thì chính là đỏ mắt.” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam từ phía sau truyền đến: “Nguyễn Tri Hạ, em bây giờ là loại tình huống nào?”

 

Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ không chút cảm xúc: “Tôi là loại tình huống nào không quan trọng, quan trọng là đến lúc đó do thiếu chứng cứ mà anh thua kiện tụng dẫn đến tự bế, phải tìm Lưu Chiến Hằng tiến hành tư vấn tâm lý.”

 

Tạ Ngọc Nam tức giận, cắn răng nói rằng: “Tôi phát hiện lời nói cay độc của người phụ nữ này thực sự có thể khiến một người sống sờ sờ tức chết.”

 

“Cảm ơn đã khen.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh ta, thành khẩn nói: “Thực ra tôi có chút tò mò rằng khi anh và người cũ gặp nhau sẽ là loại tình huống nào.”

 

Tạ Ngọc Nam: “!”

 

Nguyễn Tri Hạ như cười như không liếc mắt nhìn Tạ Ngọc Nam một cái, rồi nhấc chân bước đi ra bên ngoài.

 

Tạ Ngọc Nam đang muốn theo sau thì Lưu Chiến Hằng liền đuổi theo nói một cách cực kỳ đứng đắn: “Nếu có một ngày cậu cần tư vấn tâm lý thì gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ dành thời gian cho cậu.”

 

Tạ Ngọc Nam tự nhiên biết Lưu Chiến Hằng cố ý nói thế để khiến mình tức giận, anh ta tức giận đến mức khóe mắt giật giật, cắn răng nói một chữ: “Cút!”

 

Lưu Chiến Hằng cũng không tức giận, chỉ nhíu mày rồi lướt qua anh ta.

 

Nguyễn Tri Hạ lúc này đã đi rất xa rồi, lúc cô bước qua xe của Tư Mộ Hàn cũng là lúc Tư Mộ Hàn nổ máy.

 

Nguyễn Tri Hạ mắt nhìn thẳng mà đi qua xe của anh rồi lên xe của mình.

 

Đợi Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng bước ra thì cô đã nổ máy chuẩn bị rời đi.

 

“Nguyễn Tri Hạ, em cứ như vậy mà đi sao?” Tạ Ngọc Nam gõ cửa sổ xe của Nguyễn Tri Hạ .

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu với anh ta rồi lái xe rời đi.

 

Tạ Ngọc Nam chỉ đành xoay người lái xe của mình, ai biết anh ta vừa mới ngồi xuống vị trí lái xe thì Lưu Chiến Hằng đã từ bên kia ngồi xuống ghế phụó lái.

 

Tạ Ngọc Nam vui vẻ nhìn Lê Cửu Hành, không khách khí nói: ” Lưu Chiến Hằng, tôi cho phép anh ngồi sao?”

 

“Tiện đường tiễn tôi một đoạn, cảm ơn.” Lưu Chiến Hằng dường như không có nghe thấy lời nói của Tạ Ngọc Nam mà tự mình nói.

 

Tạ Ngọc Nam không khởi động ô tô mà chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Xuống xe.”

 

Lưu Chiến Hằng dường như không nghe thấy và cũng không để ý tới Tạ Ngọc Nam.

 

So về sức chịu đựng, Tạ Ngọc Nam luôn không sánh bằng Lưu Chiến Hằng, chỉ có thể giận đùng đùng mà lái xe vọt lên đường cái, giống như bò mất khống chế và đấu đá lung tung, gây ra một mảng hốt hoảng.

 

Lưu Chiến Hằng cài dây an toàn một cách bình tĩnh, giọng điệu cũng không có chút bất thường: “Tôi không sợ chết nên cậu cứ thoải mái.”

 

So về sức nhẫn nại thì cho dù thế nào cũng không thể so sánh với Lưu Chiến Hằng.

 

Tuy rằng không cam lòng nhưng anh ta vẫn giảm tốc độ xe.

 

Đợi tới khi xe ổn định thì Lưu Chiến Hằng lại tiếp tục lên tiếng: “Tư Mộ Hàn là một kẻ độc ác, anh ta và tôi không giống nhau, nên nếu cậu dám chọc giận anh ta thì hắn chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình với cậu đâu.”

 

Lời khuyên giống như vậy Tạ Ngọc Nam đã nghe không ít lần Lưu Chiến Hằng nói.

 

Anh cười một tiếng, nói một cách xem thường: “Ý của anh là anh lúc nào cũng hạ thủ lưu tình với tôi? Tôi có cần phải cảm động đến rơi nước mắt không?”

 

Tạ Ngọc Nam vốn do tức giận mới nói như vậy, nhưng lại không nghĩ rằng Lưu Chiến Hằng lại hết sức nghiêm túc trả lời một câu: “Không cần thiết, bố cậu có ơn với tôi.”

 

Tạ Ngọc Nam tức giận đến mức mà dừng xe ngay bên đường, nhấn mạnh từng chữ: ” Lưu Chiến Hằng, tôi nói lại một lần nữa, bố tôi đã chết nên anh cũng không cần xen vào cuộc sống của tôi, cũng không cần nói với tôi gì mà thủ hạ lưu tình, tôi với anh không có bất cứ quan hệ nào! Nghe rõ chưa?”

 

“Tôi chỉ nói đến thế thôi còn nghe hay không thì do cậu, Tư Mộ Hàn không phải là một nhân vật đơn giản.” Lưu Chiến Hằng thờ ơ với lời nói của anh ta, nói xong thì mở cửa xuống xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK