Chương 965:
Cô Hạ…
Xưng hô lạ lẫm như thế, xem ra là vô cùng tức giận.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh một cái, đưa tay cầm tờ báo lên.
Trang đầu tờ báo, là ảnh chụp tối hôm qua cô bị phóng viên vây kín, Thẩm Sơ Hoàng đem áo khoác lên trên người cô.
Lúc Thẩm Sơ Hoàng choàng áo khoác cho cô, bởi vì ngạc nhiên nên cô ngẩng đầu nhìn anh ta.
Mà bài báo này viết, ánh mắt cô nhìn anh ta bị lý giải ra thành “Ẩn ý đưa tình” “Không nén nổi tình cảm” các loại từ ngữ nói về tình yêu.
Nguyễn Tri Hạ xem qua loa nội dung một chút, liền phát hiện người viết bài báo này là cố ý dẫn dắt mọi người.
Bài báo còn nhắc lại chuyện trước kia, chuyện Nguyễn Hương Thảo tố Nguyễn Tri Hạ cướp chồng sắp cưới của cô ta.
Chuyện cô thay Nguyễn Hương Thảo gả vào nhà họ Tư, cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần là người quan tâm, điều tra một chút là biết được.
Mà trước kia cô cũng từng thích Thẩm Sơ Hoàng, lại cũng là chuyện mà ai ai cũng biết.
Bạn bè của Nguyễn Tri Hạ vốn rất ít, ngoại trừ Nguyễn Hương Thảo sẽ rảnh rỗi đem chuyện này nói cho truyền thông, còn ai vào đây rảnh rỗi như vậy?
Nguyễn Hương Thảo thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Cô ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể làm khó dễ Nguyễn Tri Hạ.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đang nhìn tờ báo, Tư Mộ Hàn lại đang nhìn cô.
Anh nhìn thấy đầu tiên là Nguyễn Tri Hạ nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh sắc mặt cô liền tự nhiên trở lại, cũng không vội giải thích.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống mấy phần, giữa lông mày lộ ra một luồng tà khí.
Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy có vật gì đó giống như muốn lao ra từ trong lồng ngực.
Có hơi không kìm nén được.
Nguyễn Tri Hạ xem hết bài báo, mới quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Kết quả, cô vừa quay đầu, liền đối mặt với vẻ mặt âm trầm của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ không kìm được rùng mình một cái.
Cô đưa trả lại bài báo, mím môi nói: “Cậu chủ Tư không biết hiện tại một số người làm truyền thông thích nhất là đâm bị thóc chọc bị gạo sao? Bọn họ viết cái gì anh liền tin cái đó?”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây, khẽ cười một tiếng: “Không nhìn ra, cậu chủ Tư lại ngây thơ như vậy đấy.”
Cô mở miệng một câu “Cậu chủ Tư”, nghe vào trong tai Tư Mộ Hàn, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, sắc mặt tự nhiên cũng không được dễ nhìn.
Nguyễn Tri Hạ không cam lòng yếu thế cùng anh nhìn nhau.
Đột nhiên, Tư Mộ Hàn đưa tay giữ cằm của cô: “Nguyễn Tri Hạ, có phải em cho là, tôi luôn im lặng cho phép em xuất hiện ở xung quanh tôi, là em có thể không cần kiêng kỵ gì hay không? Em không khỏi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi.”
Sức lực trên tay anh có chút mạnh, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi đau, nhưng cũng chỉ là nhíu nhíu lông mày, không hề lên tiếng.
Tư Mộ Hàn thấy thế, tăng thêm sức lực trên tay: “Không còn gì để nói? Hả?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ chỉ tay anh đang giữ cằm của cô, ra hiệu hiện tại cô đã đau đến mức nói không ra lời.
Lông mày Tư Mộ Hàn nhăn lại, đột nhiên hất tay ra.
Anh buông lỏng tay, Nguyễn Tri Hạ liền đưa tay sờ lên cằm của mình, vừa rồi cô cảm thấy Tư Mộ Hàn là muốn bóp nát cằm của cô.
Tư Mộ Hàn thờ ở nhìn cô cắn môi nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngược lại quay đầu về một bên.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng giải thích cùng anh: “Trước kia thật sự là em từng thích Thẩm Sơ Hoàng, nhưng mà…”
Cô còn chưa nói xong, liền bị Tư Mộ Hàn lạnh lùng đánh gãy: “Im miệng, tôi không muốn nghe, em đi đi.”