Chân Tư Hạ vừa chạm xuống đất, đã “bịch bịch” chạy tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, rúc đầu vào trong ngực cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút buồn cười.
Cô bế Tư Hạ lên, cố nén tiếng cười và khẽ hỏi Tư Hạ: “Sao vậy?”
Tư Hạ hết sức cẩn thận liếc nhìn Thẩm Lệ rồi nhanh chóng quay đầu ôm lấy cổ của Nguyễn Tri Hạ, khẽ nói: “Dì kỳ quái.”
“Ai?” Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, hỏi cô bé: “Dì vừa bế con sao?”
Tư Hạ xoắn ngón tay, vẻ mặt khẩn trương gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ há hốc miệng, không hiểu nguyên nhân.
Trên gương mặt Thẩm Lệ vẫn đầy hưng phấn nhìn Tư Hạ, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cô bé nói gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ chớp chớp mắt và mỉm cười lắc đầu.
Sau đó, cô cúi đầu hỏi nhỏ Tư Hạ: “Vì sao con lại nói dì Thẩm là dì kỳ quái. Con không cảm thấy dì rất xinh đẹp sao?”
Tư Hạ liếc nhìn Thẩm Lệ, vừa lúc bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của Thẩm Lệ.
Cô bé nhích lại gần trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơn, giọng non nớt khẽ nói: “Xinh đẹp.”
“Vậy tại sao con nói dì ấy là dì kỳ quái? Dì rất thích con, con biết không?” Nguyễn Tri Hạ khẽ xoa tóc cô bé và hướng dẫn từng bước.
“Ba nói… dì kỳ quái.” Tư Hạ nói mấy tiếng ở giữa quá nhỏ nên Nguyễn Tri Hạ không thể nghe rõ, nhưng cũng không ngăn cản cô hiểu được ý cả câu của Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong liền có chút dở khóc dở cười.
Cô ngẩng đầu hỏi Thẩm Lệ: “Trước đó cậu có gặp qua Tư Mộ Hàn à?”
“Có, lần trước anh ta dẫn theo Tiểu Tri Hạ tới ăn cơm ở Kim Hải, tớ vừa vặn gặp được anh ta.” Thẩm Lệ nói xong còn nháy mắt với Tư Hạ: “Tiểu Tri Hạ cũng ở đó, còn chào tớ nữa đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nghe Thẩm Lệ nói xong thì không khỏi giơ tay lên đỡ trán mình.
Tư Mộ Hàn này đúng là…
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu và dịu dàng nói với Tư Hạ: “Dì Thẩm không phải là dì kỳ quái, mẹ có quen biết với dì ấy. Dì ấy là bạn của mẹ, là dì tốt. Dì ấy rất thích con.”
Tư Hạ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ với dáng vẻ như cái hiểu cái không.
Nguyễn Tri Hạ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé và hỏi cô bé: “Dì Thẩm thích con như vậy, con có muốn khen dì ấy không?”
Tư Hạ chớp chớp mắt và quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, ngoan ngoãn nói một câu: “Dì thật đẹp.”
“A…”
Thẩm Lệ kinh ngạc kêu lên một tiếng và hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cậu dạy con bé nói à?”
Nguyễn Tri Hạ giang hai tay và lắc đầu biểu thị cũng không phải cô dạy Tư Hạ nói.
Thẩm Lệ nhìn về phía Tư Hạ cười thần bí: “Tri Hạ thật ngoan, dì có chuẩn bị món quà cho cháu này.”
Nghe được hai chữ “món quà”, ánh mắt Tư Nguyễn Lập tức lại sáng lên.
Thẩm Lệ giơ tay về phía Tư Hạ: “Cháu tới đây, dì chỉ cho một mình cháu xem thôi.”
Ánh mắt Tư Hạ chờ mong nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ đặt cô xuống đất: “Con đi đi.”
Tư Hạ vui mừng chạy về phía Thẩm Lệ. Thẩm Lệ giả vờ thần bí kéo Tư Hạ qua, che che giấu giấu cầm món quà đưa cho cô bé.
“Tri Hạ, cháu che ở đây, đừng để cho mẹ nhìn thấy.”