Chương 450:
Đôi mắt của Trần Tuấn Tú đi theo ý cười, rõ ràng là đang giấu diếm ác ý.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ gả cho Tư Mộ Hàn thì cô chỉ là một cô gái bình thường.
Là một cô gái sống cuộc đời bình yên, bình thường chỉ thấy vô tình thái đồ ăn làm đứt tay, làm sao đã từng thấy sự ra tay tàn độc này của Tư Mộ Hàn, đương nhiên sẽ thấy sợ hãi.
Trần Tuấn Tú với Nguyễn Tri Hạ đã tiếp xúc nhiều lần, anh ta cho rằng bản thân rất hiểu cô.
Anh ta cho rằng, qua sự việc này, nhất định Nguyễn Tri Hạ sẽ sợ Tư Mộ Hàn.
Nhưng anh ta hoàn toàn không biết rằng, từ lúc đầu trong lòng của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn chính là một người đàn ông ra tay tàn độc tâm tư thâm trầm.
Cho nên, dù cho Tư Mộ Hàn làm ra việc gì đi chẳng nữa, Nguyễn Tri Hạ tuy rằng sẽ kinh ngạc nhưng lại không sợ hãi Tư Mộ Hàn như là Trần Tuấn Tú nghĩ.
Có thể xương cốt của cô có chút sợ Tư Mộ Hàn nhưng cô sẽ không giống như Trần Tuấn Tú tự cho rằng mà sợ hãi anh.
Nguyễn Tri Hạ cười nhẹ, ngữ khí mang theo chút chân thành: “Nếu anh cả đã nói như vậy, Tư Mộ Hàn làm như vậy là vì tôi, sao tôi có thể vì chuyện này mà sợ hãi anh ấy? Tôi yêu anh ấy còn không đủ nữa kìa.”
Trần Tuấn Tú hoàn toàn không ngờ rằng, Nguyễn Tri Hạ sẽ trả lời anh ta như vậy.
Nụ cười trên gương mặt anh ta thay đổi, mặt lạnh lùng nói hai chữ: “Vậy sao?”
“Đương nhiên là vậy rồi.” Nguyễn Tri Hạ nhếch lông mày, nhìn Trần Tuấn Tú đầy khiêu khích.
Trần Tuấn Tú cắn môi: “Vậy để anh chống mắt lên xem.”
Bỏ lại một câu, anh ta liền xoay người rời đi.
Anh ta vừa đi, Nguyễn Tri Hạ liền thở phào nhẹ nhõm, chân đang chuẩn bị bước tiếp.
Nhưng cô vẫn chưa đi được, vì người đàn ông bên cạnh vẫn kéo tay cô.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Tư Mộ Hàn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng ngời.
Ánh nhìn của anh rất nóng, nóng giống như bên trong đang có hai ngọn lửa nhỏ rực cháy vậy.
Nguyễn Tri Hạ chau mày: “Anh làm sao thế?”
Tư Mộ Hàn giữ chặt tay cô, thanh âm của anh dịu dàng hiếm thấy: “Nói lại lần nữa.”
Nói lại lần nữa?
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc, đành nói lại lần nữa: “Anh làm sao thế?”
“Câu trước đấy.” Tư Mộ Hàn tỏ ra rất kiên nhẫn, trên mặt còn tỏ rõ ý mong chờ.
“Trước đấy em nói nhiều câu như vậy, sao em biết được anh bảo em nói câu nào?” Nguyễn Tri Hạ lúc nãy vừa oán hận Trần Tuấn Tú, hoàn toàn là nghĩ đến gì thì nói ấy, thật sự không biết anh muốn nghe câu nào.
Tư Mộ Hàn nhếch nhếch môi, nhìn có chút thất vọng.
Nhưng, một lúc sao, Tư Mộ Hàn liền giữ lấy mặt của Nguyễn Tri Hạ mà hôn xuống.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tri Hạ là bây giờ hình như đang ở hành lang của cửa ra vào.
Cô xấu hổ, đương nhiên không muốn ở trước mặt bao người mà hôn rồi.
Hơn nữa, Đọc full tại truyen one cô và Tư Mộ Hàn bây giờ còn đang có mâu thuẫn.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại hoàn toàn mặc kệ sự bài xích của cô, hôn cô vừa dịu dàng lại vừa bá đạo, mút lấy môi cô từng chút từng chút một tiến sâu vào trong, dần dần tăng thêm sức, đến mức hôn Nguyễn Tri Hạ chân tay mềm nhũn anh mới buông cô ra.
Anh có chút do dự không muốn dứt, ngón tay dài chạm nhẹ lên môi của Nguyễn Tri Hạ, lại nhịn không được àm hôn nhẹ một cái.
Nguyễn Tri Hạ thở hổn hển, lúc ngẩng đầu lên thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt phát sáng lúc nào cũng trầm mặc như màn đêm của Tư Mộ Hàn, bên trong giống như đang chứa hàng ngàn ngôi sao vậy, sáng vô cùng.
Nguyễn Tri Hạ có chút mê hoặc nghĩ ngợi, lúc nãy cô đã nói gì mà lại khiến Tư Mộ Hàn vui vẻ tới mức như vậy?
Hình như là…
…Sao em có thể vì chuyện này mà sợ anh ấy?
Không phải câu này, không tới mức như này.