Mục lục
Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhàn Đăng trong lòng thầm nghĩ: Quên đi, dù gì ta cũng là người nhân nghĩa vô song, đổi thành người khác, ai sẽ phụ trách huynh như vậy? Ta vì cứu huynh, đúng là tự hại mình.

Hắn nói: “Đắc tội.”

Nhàn Đăng nói xong liền nắm lấy tay của Lan Tuyết Hoài, đối phương hơi sửng sốt, ngay sau đó đã bị Nhàn Đăng kéo tay chạy như điên ở trên đường phố. Hai người chạy vòng qua đám người rộn ràng nhốn nháo, chui vào bên trong phố xá càng thêm phồn hoa náo nhiệt, rẽ trái rẽ phải, ném xuống người của Thiên Cơ Biến.

Lan Tuyết Hoài như mới tỉnh dậy từ trong mộng, tay phải như bị một cái kẹp than làm bỏng, đột nhiên đẩy Nhàn Đăng ra.

Nhàn Đăng bị đẩy, còn chưa kịp đứng vững đã bị Lan Tuyết Hoài chỉ vào cái mũi hung hăng nói một câu: “Ngươi sờ tay của ta?”

Nhàn Đăng nghe xong, vội vàng giải thích: “Vừa rồi ta đã hỏi qua huynh, cũng nói đắc tội với huynh, Thiên Cơ Biến sắp đuổi tới nơi, ta thấy huynh không có phản ứng, ta liền……”

Lan Tuyết Hoài: “Ngươi liền cái gì? Ngươi liền sờ ta?”

Nhàn Đăng nói: “Không không không, không phải sờ huynh……”

Lan Tuyết Hoài cắn răng: “Ngươi còn giảo biện?!”

Nhàn Đăng: “Không phải……” Hắn vừa định giải thích, nhưng sau đó lại nghĩ tới, vừa rồi hắn nắm tay của Lan Tuyết Hoài, muốn nói sờ cũng đúng là sờ thật, hắn cũng nhớ tới, tay của Lan Tuyết Hoài tựa như một miếng ngọc lạnh, cảm giác trơn trượt kỳ lạ, xúc cảm cũng không tệ.

Suy nghĩ bậy bạ, có chút nhập thần.

Lan Tuyết Hoài ngẩng đầu, tên tiểu tử này được lắm, thấy sắc nảy lòng dâm sờ hắn còn chưa tính, hiện tại ở ngay trước mặt hắn còn dám nổi lên suy nghĩ dâm tà.

—— tìm chết!

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Lan Tuyết Hoài lạnh lùng hỏi.

Nhàn Đăng đột nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng hoảng hốt: Muốn mạng!

“Ta……”

Lan Tuyết Hoài hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm hắn: “Đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Có phải ngươi cho rằng Đường Kỳ Nhạc rời đi, liền có thể ở một mình với ta?”

Nhàn Đăng cả kinh nói: “Cái gì? Ta không nghĩ tới ——”

Lan Tuyết Hoài trừng mắt nhìn hắn, mỹ nhân tức giận, phong tình mười phần: “Nghĩ? Muốn nghĩ cũng không được, nghĩ cũng vô dụng! Ta nói cho ngươi biết, có tâm tư đặt ở trên người ta, không bằng cân nhắc cân nhắc đến quần áo cực kỳ rách nát của mình đi.”

Nhàn Đăng: Oan uổng mà! Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì đến cách ăn mặc của ta, huynh không thể nói chuyện đàng hoàng sao, sao lại công kích sở thích cá nhân của người khác?

“Ta……” Nhàn Đăng hết đường chối cãi, còn muốn giải thích, nhưng cuối cùng cảm thấy giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể vò đầu bứt tóc: “Quên đi, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là thoát khỏi Thiên Cơ Biến.”

Lan Tuyết Hoài đứng ở bên người hắn châm chọc nói: “Hừ. Bằng không thì sao? Ngươi còn muốn được ta đáp lại cái gì à?”

Nhàn Đăng:……

Hắn cam chịu mà xoay người, vừa lúc đối mặt với một quầy hàng bán mặt nạ. Mà quầy hàng này vừa vặn nằm ở chính giữa đường lớn, ngăn cách đường nhỏ ở hai bên, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.

Nhàn Đăng bị thu hút bởi một chiếc mặt nạ hồ ly rất thú vị trên quầy hàng, trong lòng lại nghĩ đến hiện tại mình đang bị Thiên Cơ Biến đuổi giết, mua một cái mặt nạ để thay đổi chính mình một chút, hoặc dùng để che lấp cũng được, tránh bại lộ quá rõ ràng, bị người của Thiên Cơ Biến tìm được.

Nhàn Đăng gỡ xuống mặt nạ hồ ly, dùng tay sờ sờ, mặt nạ rất tinh xảo, có màu nâu vàng, bên ngoài phủ một lớp nhung mỏng, sờ vào rất thích.

Hắn hỏi giá tiền, đưa tiền rồi mang thử lên trên mặt. Khi đeo lên mặt, nó đã che khuất một nửa khuôn mặt của hắn, hắn rất ngạc nhiên khi thấy chiếc mặt nạ này rất vừa vặn với khuôn mặt của hắn, tựa như chiếc mặt nạ hồ ly này được đặt làm riêng cho hắn.

Nhàn Đăng lại lấy ra chiếc gương mà Đường Kỳ Nhạc tặng cho hắn, chiếu chiếu vào tướng mạo anh tuấn của mình. Hắn nhìn trái nhìn phải, thật sự rất thích, lúc này, đôi mắt trên mặt nạ đột nhiên chớp động.

Trong nháy mắt, hắn cho rằng chính mình bị hoa mắt. Ai ngờ, đôi mắt trên mặt nạ lại chớp một chút, đồng thời, cái miệng trên mặt nạ cũng chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười cổ quái. Nhàn Đăng cảm thấy trong lòng có một cảm giác sởn tóc gáy. Hắn nhanh chóng đặt chiếc gương xuống và đưa tay định tháo chiếc mặt nạ ra, nhưng không ngờ chiếc mặt nạ này giống như mọc rễ ở trên mặt hắn, cố gắng thế nào cũng không thể tháo ra được.

Nhàn Đăng hoảng sợ và hét lên: “Tiểu tiên quân!”

Lúc này Lan Tuyết Hoài đang đưa lưng về phía hắn, sau khi nghe được Nhàn Đăng kêu hắn, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế, ngươi lại muốn giở trò gì.

Lan Tuyết Hoài nói: “Sao ngươi lại kêu ta? Chẳng phải ngươi đã nói chuyện quan trọng nhất trong lúc này là tìm đường chạy trốn sao?”

Nhàn Đăng mất trí nhớ không bao lâu, liền gặp phải một loạt chuyện xui xẻo, dường như ông trời muốn làm khó hắn, hiện tại ngay cả mặt nạ cũng không thể tháo xuống được. Hắn liều mạng tháo mặt nạ, cũng kéo luôn cả da mặt, trên mặt bị hắn lăn lộn mà đỏ ửng, hai mắt bởi vì đau đớn mà chảy cả nước mắt, hắn cầu xin sự giúp đỡ của Lan Tuyết Hoài một cách đáng thương: “Tiểu tiên quân, ta không thể tháo mặt nạ ra được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK