Y sờ sờ mũi, gọi một tiếng: “Tiểu Tiên Quân?” Lan Tuyết Hoài rũ mắt nhìn y, thở dài một hơi, quay lại ý định lúc nãy gọi Nhàn Đăng: “Ta bảo ngươi đợi, là nói ngươi khoan dùng gương Tạo Hóa.” Hắn tiến lên vài bước đứng bên cạnh Nhàn Đăng, mùi hoa lan dễ chịu tràn vào trên người Nhàn Đăng, bảo Nhàn Đăng đứng cũng đứng không vững, tim đập càng nhanh, dường như muốn nhảy khỏi lồng ngực y. Y lại ấn vào giữa ngực mình, tự hỏi: Mình đang làm gì? Sao lại kích động
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.