Hắn thầm nghĩ: Không phải chứ, không được sờ người, cũng không được sờ kiếm, đây là một tiểu thư nơi khuê phòng à?
Trong phòng yên lặng một hồi lâu, lúc này, Đường Kỳ Nhạc đã dẫn theo lang trung đi trở về, vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Nhàn Đăng đang đè ở trên người Lan Tuyết Hoài, tư thế hai người ở trên giường quỷ dị không nói, quần áo cũng bởi vì đánh nhau mà bị kéo đến lung tung rối loạn. Hai chân của Nhàn Đăng còn đè người ta, như thể hắn đang có mưu đồ gây rối.
Gói thuốc trong tay Đường Kỳ Nhạc đã rơi đầy đất, sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến Nhàn Đăng đã có tiền án, hắn liền chỉ vào Nhàn Đăng hỏi: “Nhàn huynh…… Huynh! Huynh đang làm gì?!”
Nhàn Đăng nhìn thấy Đường Kỳ Nhạc, vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đường Kỳ Nhạc, huynh tới rất đúng lúc, huynh giúp ta ngăn chặn hắn lại!”
Lan Tuyết Hoài bỗng nhiên lấy lại tinh thần, uốn gối hướng lên trên đỉnh đầu, Nhàn Đăng vội vàng nghiêng người tránh thoát, chỉ nghe được một tiếng “Roẹt”, Chiết Chi lại một lần nữa được rút ra khỏi vỏ.
Đường Kỳ Nhạc hét lên một câu: “Nhàn huynh, huynh làm ra việc biến thái này, ta không giúp đỡ huynh được đâu!”
Nhàn Đăng giống như một con diều hâu xoay người từ trên giường bay đến trên mặt đất, không ngờ Chiết Chi xuất kiếm nhanh hơn, không đợi Nhàn Đăng đứng vững ở dưới đất, kiếm đã xuyên qua giữa hai chân của hắn, Nhàn Đăng đột ngột ngã ngồi trên mặt đất, vội vàng tách ra hai chân, Chiết Chi rơi xuống đất, chọc ra một cái lỗ lớn trên cái quần ở giữa hai chân của hắn.
Đường Kỳ Nhạc nói: “Tiểu tiên quân dưới kiếm lưu, lưu…… Lưu lại gốc rễ!”
Hắn nhặt gói thuốc lên, vội vàng đứng giữa hai người.
Lan Tuyết Hoài nghe thấy những lời của Đường Kỳ Nhạc, hàn ý càng sâu, uy hiếp nói: “Ta cũng sẽ giết ngươi.”
Đường Kỳ Nhạc lau mồ hôi: “Hiểu lầm, nhất định là có hiểu lầm. Tiểu tiên quân, trước đó huynh nằm ở trong quan tài thì bị kẻ xấu chặn đường muốn giết chết, là vị Nhàn Đăng, Nhàn công tử này đã cứu huynh ra ngoài.”
Vẻ mặt của Lan Tuyết Hoài hờ hững, khí thế lạnh lùng, vô cùng cao ngạo, hắn nhìn Đường Kỳ Nhạc, khiến Đường Kỳ Nhạc cảm thấy rất áp lực.
Hắn căng da đầu giải thích: “Mới vừa rồi, ta đã đi tìm lang trung cho huynh. Vết thương cũ của huynh chưa lành, cũng nôn ra máu một lần, hiện tại huynh tốt nhất đừng tùy ý thúc giục linh lực.”
Lan Tuyết Hoài hơi nghiêng đầu, nhìn về phía lang trung ở phía sau Đường Kỳ Nhạc. Sắc mặt của lang trung đã trở nên tái nhợt, nhìn thấy Lan Tuyết Hoài, liền lui về phía sau một bước.
Nhàn Đăng ngồi dưới đất, xé rách miếng vải bị Chiết Chi chặn lại, sau đó đứng lên nói: “Vừa rồi ta nói với hắn là có hiểu lầm, nhưng hắn không tin. Vừa mới tỉnh dậy đã chém ta một kiếm, nếu ta không đánh lại, hiện tại ta đã là vong hồn dưới kiếm của hắn. Hiện tại huynh đã hiểu rõ mọi chuyện chưa, bằng hữu của ta đã đi tìm lang trung cho huynh.”
Lan Tuyết Hoài buông lỏng cảnh giác một chút, rút kiếm từ dưới đất lên, đôi tay ôm lấy cánh tay, hỏi: “Các ngươi là ai?”
Đường Kỳ Nhạc nói: “Tại hạ tên là Đường Kỳ Nhạc, là một tu sĩ, đang muốn đi tới Tiểu Thanh động thiên để bái sư. Vị này chính là Nhàn Đăng, là một bằng hữu mà ta đã kết giao ở trên đường, về phần huynh ấy là người nào…… Ta cũng không rõ ràng lắm. Quen biết một hồi đó là duyên phận, trước tiên tiểu tiên quân cứ ngồi xuống cho lang trung nhìn xem thương thế của huynh trước đã.”
Lang trung đặt hòm thuốc xuống, Lan Tuyết Hoài cũng không còn kháng cự nữa, ngồi đối diện với Nhàn Đăng, vươn tay ra.
Nửa nén nhang sau, lang trung mở ra hòm thuốc. Trước sự kiên trì của Đường Kỳ Nhạc, lang trung cũng kiểm tra vết thương của Nhàn Đăng.
Vết thương của Nhàn Đăng đều là vết thương bên ngoài, hắn cởi áo ngoài, phía trên có đủ loại vết thương do đao và vết thương do kiếm, ngang dọc đan xen.
Lang trung nhịn không được kinh ngạc và cảm thán một tiếng, nhíu mày nói: “Bị thương thành như vậy còn có thể sống sót, tiên quân cũng thật có phúc khí.”
***phúc khí***: may mắn
Đường Kỳ Nhạc nói: “Huynh nhìn những vết thương này, tựa hồ đều là thương tích do Tiên Khí gây ra, Nhàn huynh, rốt cuộc trước kia huynh đã làm gì?”
Nhàn Đăng mặc lại áo ngoài, thản nhiên nói: “Huynh cảm thấy ta biết sao?.”
Lang trung xem bệnh xong, thu hòm thuốc lại, chắp tay nói: “Tổng cộng một lượng hai tiền.”
Nhàn Đăng làm như không nghe thấy, sửa sang lại quần áo của mình, lại nhìn thoáng qua Lan Tuyết Hoài. Lan Tuyết Hoài nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không để ý tới những việc khác.
Lang trung hỏi xong, không nhận được câu trả lời, ngẩng đầu nói: “Nhóm tiên quân, tổng cộng một lượng hai tiền.”
Đường Kỳ Nhạc nhìn về phía Nhàn Đăng, Nhàn Đăng bị nhìn đến sởn tóc gáy, đôi mắt chậm rãi trợn to, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào chính mình: “Hả?”
Đường Kỳ Nhạc gật đầu, nói: “Nhàn huynh, tất cả tiền của ta đều dùng để ở khách điếm.”
Lang trung cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt dừng ở trên người Nhàn Đăng, râu run lên, đề cao giọng nói: “Tiên quân, ngươi không có tiền sao?!”