"Đau!" Nhàn Đăng nhíu mày oán trách một tiếng, trong lúc oán trách này còn kéo theo một chút chủ ý làm nũng: "Đau chết ta...Vị huynh đài này... Ngươi có thể thả tay ra hay không, buông tay..." "Vị huynh đài" hỏi: "Ngươi kêu ai ôm ngươi cơ?" Nhàn Đăng đang rất chóng mặt rồi nên không thèm sửa lại là "cõng" chứ không phải là "ôm". Y vừa mới quay đầu lại, thì thấy được Lan Tuyết Hoài. Nhàn Đăng nắm lấy cánh tay của hắn, tiến lại gần, nhìn trong chốc lát, nhưng lại không nhận ra
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.