Ai ngờ, lần này Đồng Mộng vừa ôm, Độ Tinh Hà cứ như vậy hóa thành tro tàn ở ngay trong ngực hắn ta, lấm ta lấm tấm, rơi rải rác trên không trung. Đồng Mộng ôm hụt một cái, đột ngột ngã xuống đất, vừa ngơ ngác vừa hoang mang nhìn tay mình. Hắn ta run rẩy một hồi, giống như là kịp phản ứng cái gì, chầm chậm nhắm mắt lại, cắn chặt răng, tay run run ôm vào trong ngực nhưng lại không ôm được cái gì, chỉ ôm lấy bả vai của chính mình, đứng một
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.