Nhàn Đăng đưa tay gỡ bàn tay của Lan Tuyết Hoài đang ôm eo của y ra, nóng lòng muốn thử đi về phía trước: "Ta có ý này..."
Nhưng không ngờ, ông trời cũng không chiều lòng người, một tia sấm sét ngang trời xé toạc mây đen, đánh xuống mặt biển, mang theo một luồng sáng cực lớn… vừa hay đánh ngay trước mặt Nhàn Đăng, y hét lên thảm thiết, quên hết mọi ý nghĩ, thuần thục mà nhào vào trong lòng Lan Tuyết Hoài nhanh như thể đã từng làm ra chuyện này nhiều lần.
************
Lan Tuyết Hoài không hề bị ảnh hưởng bởi sự bấp bênh của con thuyền, có điều hành động ban nãy của Nhàn Đăng, khiến hắn không tránh khỏi việc phải lùi về sau nửa bước.
Chờ đến lúc sấm sét qua đi, trong lòng Nhàn Đăng vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn rời khỏi lồng ngực của Lan Tuyết Hoài, lau đi lớp mồ hôi lạnh ở trên trán, sau khi sống sót qua kiếp nạn vội lên tiếng: “Nếu một ngày nào đó ta từ bỏ việc tu tiên, nhất định là do ta không qua được tiểu thiên lôi kiếp.”
Lan Tuyết Hoài nói: “Phế vật ăn hại. Biện pháp của ngươi đâu?”
Nhàn Đăng làm như mắt không thấy tai không nghe, chú tâm quan sát màn sương đen dày đặc đang bao phủ trên biển, mở miệng nói: “Con quỷ biển này có chút kỳ quái, nếu như nó chỉ là oan hồn của người chết đuối bình thường, cho dù có oán khí lớn đến đâu thì cũng không thể đạt đến mức này. Nếu những dân chài đi biển đụng độ phải quỷ biển, thông thường thì những nam nhân trưởng thành đều có thể đánh chết một con, huống chi là nhiều tu sĩ như vậy. Có điều đây là con đầu tiên có thể hấp thụ linh lực của tu sĩ, lại còn nuôi dưỡng bản thân càng ngày càng lớn.”
Lan Tuyết Hoài: “Tất nhiên là có sự chuyện khác biệt rồi.”
Nhàn Đăng gật đầu: “Tiểu tiên quân nói rất có lý, chắc chắn trên người nó có vấn đề. Mà mấu chốt của vấn đề này, nhất định là núi Vô Vọng mà mấy vị tiểu hữu kia vừa nói.”
Y tiến lên hỏi thăm vị tu sĩ đã trách móc dữ dội nhất, sau khi người này nếm qua trái đắng, cũng không dám dùng linh lực lung tung nữa, lúc này hắn ta đang ôm chặt lấy một cây cột gỗ nhìn chăm chú về phía màn sương đen.
Nhàn Đăng vỗ vỗ vai của hắn ta, khiến hắn ta giật mình quay đầu lại, hắn ta vừa quay ra liền nhìn thấy Nhàn Đăng, trong lòng thấy vô cùng áy náy: “Vừa rồi đáng lẽ ra ta nên nghe theo lời khuyên của ngươi, ngươi nói rất đúng, là do ta nhất thời nóng vội rồi.”
Nhàn Đăng nói: “Hiện giờ nghe lời ta nói cũng chưa muộn. Tiểu hữu, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Tu sĩ nói: “Đừng ngại, xin cứ hỏi.”
Nhàn Đăng vội hỏi: “Vừa nãy ngươi có nhắc tới núi Vô Vọng, vậy xin hỏi núi Vô Vọng nằm ở chỗ nào? Ta đã từng nghe người ta nói qua, có phải nơi đó có một cái vách núi, đúng không?”
Tu sĩ lau đi nước mưa vương trên mặt: “Ý ngươi muốn nói là khe nứt Âm Sơn hả, nó nằm ở phía dưới sườn núi Vô Vọng, từ xưa đến nay đấy là nơi âm sát chứa nhiều oán khí nhất trên đời, khoảng một năm về trước, có người tên là Âm Sơn Tử đã lợi dụng khe nứt Âm Sơn này để tu hành, nhưng hắn ta lại có ý đồ phóng thích những sát khí vạn năm không tiêu tan trong khe này, nên đã bị các phái trong Tiên Môn chém chết tại vách núi Vô Vọng. Sau khi hắn ta chết đã không ngừng tạo nghiệt, cũng không biết tại sao khe nứt Âm Sơn tự dưng to ra gấp đôi, sát khí bên trong đều tràn ra bên ngoài…”
Nhàn Đăng lặp lại một lần: “Sát khí?”
Tu sĩ nói: “Đúng vậy, việc tu hành của Âm Sơn nhất mạch cần phải thả âm ra, vì thế mà khe nứt Âm Sơn cũng trở thành nơi chuyên dụng để thả âm.”
Thả âm, có lẽ nào là thuật thu âm trong Âm Sơn pháp môn. Pháp môn này khác với thuật tu tiên, làm theo cách trái ngược, hiệu lệnh được Ngũ Quỷ, cắm ngược cờ đen, cũng cắm ngược bùa chú, mượn bãi tha ma, thi cốt, tu hành bằng máu người, khi rơi xuống đất thì trở thành âm đàn.
Bởi vì pháp thuật vô cùng huyền bí, uy lực bá đạo, cực kỳ nham hiểm, căn cốt của người bình thường căn bản không thể nào chịu nổi phản phệ của pháp thuật, vì vậy bọn họ thường xuyên phải thả âm — tức là phóng thích âm khí và sát khí trong cơ thể ra bên ngoài. Mà những nơi để thả âm thường là nơi thâm sơn có âm khí nặng, bãi tha ma, hàn trì.
Nhàn Đăng nghe đến đây như lọt vào trong sương mù, tạm thời bỏ pháp thuật Âm Sơn qua một bên, mở miệng nói: “Nói như vậy, ta đã biết vì sao quỷ biển này lại mạnh như vậy rồi. Có thể sát khí trong khe nứt Âm Sơn đã thông qua dòng nước mà ảnh hưởng đến một vùng biển này, nước từ trên cao chảy xuống, chảy đến nơi có địa hình thuận gió như thế này, con quỷ biển này có hơn phân nửa là chạy ra từ núi Vô Vọng, nó thèm khát sát khí từ khe nứt Âm Sơn, muốn dựa vào sát khí để tu hành, đầu cơ trục lợi, muốn một bước lên trời.”