Lần này, Nhàn Đăng cũng không kêu "hung dữ". Nụ hôn của Lan Tuyết Hoài mềm như bông, môi và lưỡi hắn đều bị ngậm qua. Lúc đầu Nhàn Đăng còn có thể há miệng, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi để đối phương tùy ý xâm chiếm, sau đó y bị hôn đến mức ngủ thiếp đi. Đầu nghiêng sang một bên, y ngủ ngon lành, ngã vào lòng Lan Tuyết Hoài, giống như một con mèo. Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng, thầm mắng: Thật vô dụng, hôn mà cũng có thể ngủ thiếp đi. Y bế Nhàn Đăng lên giường, đắp chăn đàng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.