Lan Tuyết Hoài nói: “Hà Đại đã chết?”
Nhàn Đăng: “Không phải chỉ có người chết mới được gọi là dưỡng thi, người sống cũng có thể gọi là dương thi. Bây giờ không biết Hà Đại đã ăn bao nhiêu người sống, tối qua gặp chúng ta là đá phải cửa sắt, nhưng hắn có thể đón được một kiếm của ngươi, chứng tỏ hắn có chút năng lực. Thời gian cứ trôi qua, Hà Đại sẽ trở thành tai họa của một phương.”
Lan Tuyết Hoài nhìn hắn.
Nhàn Đăng nói: “Ông ta không chịu nói sự thật thì đành phải cho ông ta nếm chút đau khổ.”
Dứt lời, bọn họ đi đến một khúc cua, Nhàn Đăng nhìn thoáng qua, lập tức bị gian hàng rực rỡ hấp dẫn. Hắn đứng trước quầy hàng, tò mò quan sát mấy chai lọ.
Lan Tuyết Hoài thấy thế cũng đứng ở bên cạnh hắn. Chai lọ ở trên quầy hàng này không giống mấy nơi khác, cái nào cũng rất nổi bật, bề ngoài cũng khá đẹp. Hai người lập tức nhìn đến mê mẩn.
Người bán hàng rong cười nói: “Khách nhân có muốn mua không?”
Lan Tuyết Hoài hỏi: “Đây là cái gì?”
Người bán hàng rong ngạc nhiên nói: “Khách nhân không biết? Không phải chứ, ngài cứ đùa ta, trong thiên hạ này có ai không biết cái này chứ, đã phổ biến nhiều năm, túm đại một người ở trên đường hỏi thì ai cũng biết.”
Lan Tuyết Hoài nghe xong, im lặng nhìn thoáng qua Nhàn Đăng, hơi mất tự nhiên.
Đúng lúc Nhàn Đăng cũng đang nhìn hắn, Lan Tuyết Hoài vội vàng rời mắt. May mà Nhàn Đăng không chú ý đến ánh mắt của hắn, chỉ nghĩ: Lan Tuyết Hoài cũng không biết thứ này? Ta thấy hắn ăn mặc đẹp đẽ, còn biết rất nhiều chuyện, hẳn là cái gì cũng biết mới đúng. Chẳng lẽ hắn chưa từng thấy cái này ở trong nhà sao?
Nghĩ lại: Đúng rồi, thoạt nhìn hắn trông như một tiểu công tử của gia đình giàu có, chắc không biết mấy thứ bình dân này. Huống chi ta còn không biết nhà hắn ở đâu, trong nhà có mấy huynh đệ tỷ muội? Nếu đẹp như hắn, chắc hẳn người mai mối đều đạp nát cửa, cũng không biết hắn đã có vị hôn thê chưa…
Suy nghĩ có hơi xa, một lúc lâu sau Nhàn Đăng mới lấy lại tinh thần.
Người bán hàng rong hỏi: “Khách nhân, ngài có muốn mua một lọ không?”
Nhàn Đăng cười nói: “Thật không giấu diếm, ta thật sự không biết cái này. Có thể giới thiệu cho ta một chút không?”
Người bán hàng rong rất nhiệt tình, cầm một cái chai lên giải thích: “Cái này gọi là “lòng xuân nhộn nhạo ba sáu chín*”, là một loại thần dược khiến người ta ngây ngất, muốn thấy cái gì thì thấy cái ấy, đặc biệt là nhìn người mình thích… Uống thuốc của chúng ta, ngài muốn làm gì thì làm! Nhưng mà ngài cứ yên tâm, tất nhiên đều là giả, chỉ là giúp vui vẻ thôi.”
*Ba sáu chín: có nhiều cấp độ…
Nhàn Đăng bừng tỉnh: À, hóa ra là một loại xuân dược.
Nghĩ xong, hắn bỗng thấy rợn sống lưng, trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi!
Nhàn Đăng quay đầu nhìn Lan Tuyết Hoài, quả nhiên sắc mặt của Lan Tuyết Hoài đã tái xanh, vô cùng khó coi.
Hắn biết Lan Tuyết Hoài có da mặt mỏng, đồng thời cũng biết Lan Tuyết Hoài thật sự không biết cái thứ “lòng xuân nhộn nhạo ba sáu chín” này.
Người bán hàng rong nhét “lòng xuân nhộn nhạo ba sáu chín” vào trong ngực Nhàn Đăng, lúc này Nhàn Đăng đang nghĩ tới vẻ mặt của Lan Tuyết Hoài, quên luôn việc đẩy ra.
Lan Tuyết Hoài quay đầu, đuôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Nhàn Đăng, hắn cắn răng, rít từng câu từng chữ: “Ngươi, dám, mua.”
Ngày thường thích chiếm hời của hắn thì thôi, bây giờ lá gan của Đăng Đồ Tử* này ngày càng lớn, ba ngày không đánh đã dám trèo lên nóc nhà lật ngói, nóc nhà đều bị lật tung! Bây giờ còn dám mua mấy thứ này ở trước mặt hắn? Cho ai dùng?
*Đăng Đồ Tử: yêu râu xanh, biến thái.
Còn có thể cho ai dùng chứ? Không phải hắn suốt ngày nhớ thương mình sao?
Nhàn Đăng hoàn toàn đọc hiểu được ánh mắt của Lan Tuyết Hoài, hắn sợ tới mức cả người run rẩy: Không không không không không…
Không phải ta muốn mua mà!
Không đúng…
Không phải ta muốn cho ngươi dùng đâu!