Thật đúng là không biết xấu hổ, không biết kiểm điểm. Rõ ràng là y đã động tay động chân với mình, lại còn nhiều lần âm mưu làm loạn, vậy mà bây giờ y còn muốn mua cây trâm này để câu tam đáp tứ(*) với tiên tử khác nữa. Tiện nghi của cả thiên hạ đều để cho ngươi nhặt được rồi.
(*) Câu tam đáp tứ: thành ngữ ám chỉ trêu ghẹo phụ nữ.
Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức.
Lan Tuyết Hoài nhìn cây trâm, giận nhưng không có chỗ để trút. Hắn không chờ Nhàn Đăng nói xong đã lạnh nhạt nói: “Khó coi chết đi được.”
Nhàn Đăng còn chưa kịp dừng chủ đề này lại, buộc miệng nói ra nửa câu thoại phía sau: “Tặng cho ngươi.”
Lan Tuyết Hoài: “…”
Chủ đề đột ngột dừng lại.
Khó coi?
Nhàn Đăng nghĩ mãi không ra, cầm cây trâm ra khỏi hộp ngọc, đánh giá một phen từ trước ra sau, từ trái sang phải.
Khó coi chỗ nào?
Trên đời này cũng không tìm ra được cây trâm nào xứng với Lan Tuyết Hoài như vậy đâu, sáng trong như trăng, như minh châu tại thế.
Nhàn Đăng âm thầm thở dài mấy hơi, đành phải thu cây trâm về, nhét lại vào ngực mình.
Y ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của Lan Tuyết Hoài. Vẻ mặt của đối phương lại khó coi hơn một chút.
Lòng Nhàn Đăng sầu não, mặc dù không biết bản thân mình đã làm sai điều gì, nhưng y đã có dự liệu từ trước nên chỉ ngậm miệng không nói.
Một khắc sau, Lan Tuyết Hoài mới phát hiện có chút không đúng, mở miệng hỏi: “Kiếm của ngươi đâu?”
Nhàn Đăng như nhận được đại xá, rốt cuộc đã đợi được đối phương tiếp lời rồi. Y vội vàng trả lời: “Ta mang đi cầm rồi. À, không phải, ý của ta là... ta tạm thời để ở trong tiệm cầm đồ, tương lai sẽ chuộc về.”
Từ trước đến giờ, Lan Tuyết Hoài người này nghe Nhàn Đăng nói chuyện đều chỉ nghe một nửa. Theo Nhàn Đăng quan sát, hắn đại khái chỉ chọn nghe cái mà mình sẵn lòng nghe, còn không muốn nghe thì dứt khoát giả vờ câm điếc.
Hắn: “Cầm rồi?”
Lan Tuyết Hoài rất ngạc nhiên. Nhàn Đăng biết rõ một thanh Tiên kiếm quan trọng cỡ nào với tu sĩ, càng miễn bàn đến là danh kiếm thượng đẳng như “Phong Vũ” này.
Nhàn Đăng thấy Lan Tuyết Hoài đã hiểu lầm, mới lên tiếng giải thích:
“Cho nên ta nói ta chỉ là tạm thời gửi ở…”
Lan Tuyết Hoài một lời khó diễn tả hết cắt ngang lời hắn: “Ngươi chỉ vì mua một cây trâm như vậy thôi sao?”
Thật ra không phải vậy, trong lòng Nhàn Đăng trả lời Lan Tuyết Hoài. Y còn mua một con cừu đen nhỏ nữa, hơn nữa cũng định dùng tiền còn dư lại làm lộ phí ứng phó sau này. Chỉ tiếc vừa rồi y nhất thời nóng đầu mua cây trâm này, sau đó y lại trở thành kẻ một nghèo hai trắng. Lan Tuyết Hoài nghe xong lời này lại hiểu theo một nghĩa khác, nhưng cũng không sai.
Y quả thực đã xách toàn bộ tiền đi mua cây trâm này.
Sau khi Lan Tuyết Hoài đoán trúng rồi, vẻ mặt lại càng phức tạp hơn. Trong lúc nhất thời hắn không biết phải hình dung hành động của Nhàn Đăng ra sao.
Hắn hơi cạn lời, nghĩ thầm: Y đã mê đắm ta đến vậy rồi sao?
Lan Tuyết Hoài rơi vào trầm tư, Nhàn Đăng cẩn thận từng li từng tí nhìn sang, thầm nhủ: “Lần này mua uổng phí rồi, người ta không thích.”
Y sờ lên cây trâm trong ngực, đành phải ôm con cừu đen nhỏ lên.
Dọc theo đường đi Lan Tuyết Hoài cũng không nói chuyện với y. Lúc này Nhàn Đăng cũng không dám truy hỏi chuyện hai đám lửa xanh mới vừa rồi. Hai người đi tới cửa lớn của Hà phủ, Nhàn Đăng lanh mắt nhìn thấy ở cửa hông của Hà phủ đã nhiều hơn một cỗ kiệu màu xanh thẫm.
Nha hoàn hai bên vén màn kiệu lên, di nương của Hà viên ngoại từ trong kiệu đi xuống.
Vị di nương này vẫn luôn hầu hạ ở bên cạnh Hà viên ngoại, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, không biết coi trọng cái gì ở Hà viên ngoại mà luôn một lòng hầu hạ ở bên cạnh ông ta.
Quản gia A phúc mở cửa. Lan Tuyết Hoài liếc mắt thấy Nhàn Đăng cứ nhìn chằm chằm vào di nương nhà người ta thì không khỏi nhen nhóm một ngọn lửa giận không tên, cất giọng ồm ồm hỏi: “Đẹp không?”
Nhàn Đăng còn đang mê mẩn, theo bản năng trả lời: “Tàm tạm.”
Vẫn còn kém xa Lan Tuyết Hoài.
Sau khi y trả lời xong mới nhận ra là Lan Tuyết Hoài đang nói chuyện với y. Lúc này Nhàn Đăng vừa quay đầu lại đã bắt gặp gương mặt đen thui của Lan Tuyết Hoài, rất có khí thế “ngươi còn dám nhìn nàng ta nữa thì ta lập tức móc hai tròng mắt của ngươi ra”.
Nhàn Đăng nuốt nước miếng một cái, vô cùng ấm ức nghĩ: Hắn trừng ta như vậy làm gì? Thật đúng là tên ngang ngược mà, vừa không cho phép ta nhìn hắn lại còn không cho phép ta nhìn người khác.
A Phúc thấy bầu không khí giữa hai người không đúng bèn chen miệng nói: “Tiên Quân, đó là tiểu di nương của Hà viên ngoại. Chúng ta gọi nàng ta là Vân tiểu di, năm ngoái được khiêng vào trong phủ viên ngoại, nghe nói là vừa gặp đã yêu viên ngoại nhà chúng ta.”