Nhàn Đăng đi đến căn phòng lúc trước y và Lan Tuyết Hoài đã ở nhờ qua đêm trước. Mặc dù nóc nhà gần như đã sụp đổ nhưng bậc cửa bên phải cạnh ba nén nhang vẫn còn rất kiên cố, đứng rất thẳng.
Y gỡ ba nén nhang xuống. Hà viên ngoại ló đầu ra xem xét, giật mình thốt lên: “Nhang này sao lại cháy thành như vậy?”
Ba cây nhang đốt cùng một lúc, vậy mà chỉ cháy ngắn hai cây.
Nhàn Đăng mở miệng: “Đây gọi là ba dài hai ngắn, nói rõ ngôi nhà này của ngươi là một ngôi nhà không may mắn.”
Mặt Hà viên ngoại trắng bệch.
Nhàn Đăng nói: “Ông tái mặt cái gì? Bày vẻ mặt này cho ta xem đấy à, chẳng lẽ không phải mọi người đều biết nhà của ông là ngôi nhà xui xẻo sao?”
Hà viên ngoại lau mồ hôi một lượt: “Ngài nói đúng.”
Nhàn Đăng nắm chim sẻ trong tay, mổ bụng, lấy ngũ tạng ra rồi lại cầm ngày sinh tháng đẻ của Hà viên ngoại qua, viết thành một tờ giấy nhét vào trong bụng chim sẻ.
Hà viên ngoại không nhịn được hỏi: “Tiên Quân, ngài đây là đang làm gì?”
Nhàn Đăng giải thích: “Lẽ nào ông chưa từng nghe qua cái gì gọi là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ sao? Bây giờ ở trong căn phòng này không có người sống, muốn dẫn con trai Hà Đại của ông tới thì nhất định phải có người ở bên trong. Ta bỏ ngày sinh tháng đẻ của ông vào trong thân thể chim sẻ, làm một cái thuật che mắt lừa Hà Đại một phen, chờ khi đêm đến hắn tới thì chúng ta sẽ bắt hắn lại. Thấy ông cầu con sốt ruột như vậy, không bằng chính ông ở lại trong này nhé?”
Hà viên ngoại lập tức lùi lại mấy bước: “Tất cả đều nghe theo Tiên Quân.”
Nhàn Đăng làm xong hai bước này thì nhìn thoáng qua Hà viên ngoại, trong lúc lơ đãng nhắc tới: “Sao hôm nay không thấy Vân tiểu di nhỉ?”
Vương thị mở miệng: “Hôm nay Vân di đi miếu Quan Âm rồi.”
Hà viên ngoại nói tiếp: “Vân nhi muốn có con nên mỗi tháng đều phải nghỉ ngơi một ngày quay về miếu Quan Âm cầu con.”
Nhàn Đăng nhìn Hà viên ngoại, đối phương tuổi tác đã cao, thân thể còng xuống. Hắn “à” một tiếng rồi nói: “Xem ra Quan Âm nương nương phải nỗ lực khổ công một phen rồi. Hà viên ngoại, các người đi về trước đi. Ta lại đi đảo một vòng trong thành, xem coi có thể tìm được tung tích của Hà Đại hay không. Nếu như có tin tức thì ta sẽ về lại Hà phủ.”
Nhàn Đăng từ biệt phu thê Hà viên ngoại rồi lập tức quay người đi hỏi thăm miếu Quan Âm thành Tầm Dương nằm ở đâu.
Thành Tầm Dương có tổng cộng bốn ngôi miếu Quan Âm. Nhàn Đăng cẩn thận hỏi lại một chút, hỏi trong số bốn ngôi miếu Quan Âm ấy có phải có một Bồ Tát tên là “Ngọc Tử Quan Âm” hay không?
Y vừa hỏi như vậy, cuối cùng chỉ còn lại một ngôi miếu. Chỗ đó là miếu Ngọc Tử Quan Âm ở phía Tây thành Tầm Dương. Ngôi miếu này là ngôi miếu nhỏ nhất trong số bốn ngôi miếu Quan Âm, cũng là nơi khó đi nhất. Nó nằm ở trên núi Tiểu Hòa ở ngoại ô phía Tây thành. Núi Tiểu Hòa nổi tiếng hoang vu, đường đi cũng nổi tiếng dằn xóc. Cộng thêm hai hôm trước có một trận mưa to vừa mới trút xuống, đường đất bùn của núi Tiểu Hòa lại càng trơn trượt và nghiêm trọng hơn, chỉ cần hơi sơ ý thì sẽ rớt xuống vách núi.
Nếu như Nhàn Đăng ngự kiếm đi lên thì ngược lại không khó, phiền phức chính là y đã ném thanh Tiên kiếm của mình ở tiệm cầm đồ rồi.
Y liếc mắt nhìn lên con đường đất bùn đen đi lên núi, trong lòng không khỏi xúc động. Con chồn vàng này cũng là một kẻ lợi hại, đường núi khó đi như vậy mà còn có thể kiên trì đi đến miếu Quan Âm dâng hương. Nếu như không phải nó có ý chí kiên cường thì chính là trong miếu chắc chắn có điều cổ quái.
Ông chủ quán trà dưới núi thấy Nhàn Đăng đứng ở nơi này hồi lâu, gặp phải hôm nay mặt trời nắng chói chang, thấy y phơi ở dưới nắng mặt trời đáng thương nên mới mời y vào trong quán trà dùng trà.
Nhàn Đăng vốn chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền đi vào xin miếng nước uống, không ngờ y mới ngồi xuống trong quán trà ngược lại đã nghe được một tin đồn thú vị từ ông chủ nơi này.
Đầu tiên ông chủ quán trà đã trêu ghẹo y trời nóng bức còn đeo mặt nạ làm gì, sau khi ông ta nhìn kỹ lại thì hết sức vui mừng: “Khách nhân, ta đã từng thấy qua người đeo mặt nạ hồ ly, cũng đã từng gặp người đeo mặt nạ đầu heo, sao chỉ có mình ngươi là có phong cách độc đáo nhất, đeo mặt nạ chồn vàng.”
Nhàn Đăng sờ lên mặt nạ, hơi bất đắc dĩ. Tuy rằng trong một khắc y khám phá ra chân thân của Vân tiểu di thì đã đoán được mặt nạ động vật ở trên mặt mình nhất định không phải hồ ly mà là chồn vàng. Nhưng y nghe được người khác vạch trần thì lại thổn thức không thôi. Lúc đó khi y đi mua mặt nạ nhìn thoáng qua cũng không chú ý đây là động vật gì, thấy lông dài màu vàng thì ngay lập tức cho rằng đây là hồ ly.