Lúc này Nhàn Đăng mới phát hiện, hai tay của y vẫn còn ôm chặt Lan Tuyết Hoài, y như bị ngọn lửa đốt đến bỏng, bất tri bất giác phát hiện chính mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì, vội vàng nói: "Không dám không dám, ta không phải cố ý ……" "Không phải cố ý?" Lan Tuyết Hoài nhíu chặt lông mày “Ngươi còn dám nói láo ? Chẳng lẽ là ta kêu ngươi ôm ta sao? Không cố ý chạy đến, không phải cố ý dang hai tay ra, không cố ý ôm lấy ta? Vừa rồi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.