Mục lục
Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhàn Đăng bật cười: “Làm sao ngươi biết mỗi ngày hắn đều phải lấy ra ngắm ba lần? Hơn nữa ngươi làm sao biết hắn coi cây trâm này như bảo bối?”

Tiểu nhị nói: “Tất cả mọi người đều nói như vậy mà, không có lửa thì làm sao có khói cơ chứ? Có lỗ trống thì gió mới vào, chúng ta dám khẳng định đã nghe được như vậy. Ta nói với ngài như vậy là muốn cho ngài biết cây trâm này trân quý cỡ nào, ngay cả Âm Sơn Tử cũng bị nó thuyết phục. Cho nên ta báo cái giá tiền này là hoàn toàn tương xứng với cây trâm.”

Nhàn Đăng: “Được được được, ta mua là được rồi.”

Tiểu nhị trong tiệm gật đầu, nịnh nọt nói: “Khách quan, ta cảm thấy ngài rất tinh mắt, một phát đã chọn trúng nó. Điều này nói rõ ngài giống như Âm Sơn Tử vậy, tương lai nhất định là một nhân vật lớn. Đáng tiếc, đường lối của vị Âm Sơn Tử này không đúng lắm, đang yên ổn lại hô hào cho người ta tiêu diệt.”

Nhàn Đăng được hắn ta nịnh nọt tâng bốc vô cùng sảng khoái, lúc trả tiền còn hỏi thêm một câu: “Sao thế, không phải hắn là đại ma đầu sao? Ta nghe giọng điệu của ngươi, ngươi giống như rất thương tiếc cho hắn thì phải?”

Tiểu nhị đáp: “Tiên nhân Tu Chân cách dân chúng bình thường như chúng ta quá xa, có phải là ma đầu hay không còn không phải do đám nhân sĩ chính đạo kia định đoạt. Ta thấy, chỉ cần đối nghịch với bọn họ thì đều là ma đầu! Muốn ta nói, ta chỉ thích mỗi Âm Sơn Tử thôi. Tu tiên có ý nghĩ gì? Ngự kiếm phi hành cũng thường thôi, không có gì đặc biệt, phải mở ra Âm Tu giống như hắn vậy thì mới đủ ngầu!”

Nhàn Đăng ngầm hiểu: Đây là người trẻ tuổi ngưỡng mộ sức mạnh, chỉ hướng đến hành xử khác người, hễ là đen tối u ám thì mới ngầu, mới cá tính, ngụy quang chính(*) đều là cổ hủ, không có ý nghĩa.

(*)Ngụy quang chính: viết tắt của vĩ đại, vinh quang và chính xác. Ngôn ngữ mạng dùng để châm biếm chính quyền Trung Quốc.

Y thầm nghĩ: Đáng tiếc, tu vi của vị Âm Sơn Tử này cao như thế mà lại không đi làm một chút chuyện tốt. Nếu như đổi lại là ta thì ta nhất định sẽ làm người tốt. Thân ngay thẳng, tâm thanh thản, tinh thần ổn định, làm chuyện tốt thì trời biết đất biết, quỷ thần kính trọng.

Tiểu nhị gói kỹ cây trâm, nhiệt tình tiễn Nhàn Đăng đi ra cửa, ngoài miệng nói: “Ngài mua cho phu nhân thì chắc chắn có thể dỗ nàng ấy vui vẻ…”

Nhàn Đăng ngại ngùng cười một tiếng, vừa đứng yên thì đột nhiên cảm giác được một ánh mắt bén nhọn.

Y ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với Lan Tuyết Hoài.

Tiểu nhị cứ cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, tiễn đến cửa rồi lập tức quay về. Lúc trở về hắn ta liếc nhìn Lan Tuyết Hoài ở phía trước một chút, nhưng không ngờ lại bị ánh mắt rét lạnh thấu xương của đối phương liếc một phát, dọa hắn ta sợ đến chân cũng mềm nhũn.

Nhàn Đăng lên tiếng: “Tiểu Tiên Quân, nhanh như vậy đã quay về rồi sao?”

Lan Tuyết Hoài hỏi một đằng trả lời một nẻo, giọng điệu bình thường, vô cùng lạnh lùng, còn hơi có ý châm biếm: “Không phải ngươi đến tiệm cầm đồ sao? Hay là ta nghe nhầm, nhìn lầm rồi, thấy người của ngươi ở tiệm trang sức.”

Nhàn Đăng trả lời: “Ta chỉ đi ngang qua nơi này, tiện đường mua ít đồ…”

Y không nhắc đến cái này còn đỡ, vừa nói đến, mặt mày của Lan Tuyết Hoài càng khó coi hơn.

Tiệm trang sức là nơi nam nhân thường ít lui tới, đơn giản là bên trong bán toàn là một ít vật dụng của nữ nhân, nam nhân mua mấy thứ này còn có thể làm gì?

Dỗ dành nương tử, chọc ghẹo hồng nhan, dù sao vẫn không có khả năng mua cây trâm tặng cho huynh đệ của mình.

Nhàn Đăng hoàn toàn không biết vì sao Lan Tuyết Hoài lại có biểu cảm khó coi như vậy, nhưng lúc mỹ nhân giận dỗi trông cũng rất đẹp.

Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên Lan Tuyết Hoài lộ ra vẻ mặt này với y. Nhàn Đăng đã tìm ra được một bộ sách lược hoàn hảo dùng để đối phó với Lan Tuyết Hoài. Chỉ cần đối phương không có biểu cảm hòa nhã với y thì y sẽ cúi đầu, giả vờ như cái gì cũng không biết là được, để tránh cho nói nhiều sai nhiều hay làm nhiều sai nhiều.

Con cừu nhỏ màu đen ở trong ngực Nhàn Đăng gặm tóc của y. Y bỏ con cừu đen nhỏ xuống rồi móc hộp trâm từ trong ngực ra:

“Tiểu Tiên Quân, ngươi xem cây trâm này…”

Nhàn Đăng mở hộp trâm ra, lộ ra cây trâm ngọc bên trong.

Y chỉ mới nói được một nửa, còn chưa nói xong thì Lan Tuyết Hoài đã bổ sung xong lời tiếp theo mà y muốn nói: “Tiểu Tiên Quân, ngươi xem thử cây trâm này trông thế nào, không biết nếu tặng cho tiên tử nào đó thì nàng có thích hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK